Chiến Thần Bất Bại

Chương 566: Bãi Hắc Thạch Hoang Vắng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Bất Bại

"Sở dĩ chủ nhân được gọi là xâm nhập giả, nguyên nhân là do năm xưa ngài đã xâm nhập Lam hải. Trận chiến đầu tiên của chủ nhân đã làm cả Lam hải khiếp sợ , ngài chỉ bằng lực lượng bản thân đối kháng với cả Bạch lệnh binh đoàn lúc đó có danh xưng là【 lam thủ 】 . Bạch lệnh binh đoàn chính là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất bên trong tộc , mỗi lần tiến hành Lam triều đều đạt được chiến công hiển hách, đã từng công hãm thủ phủ của Đạt Tây châu , phải nói là vô cùng lợi hại. Nhưng trước mặt chủ nhân, bọn họ căn bản chẳng đáng vào đâu , cái cảnh tượng chủ nhân chém giết như cắt dưa, thái rau, thật đúng là máu chảy thành sông a! Binh đoàn trưởng của Bạch Lệnh binh đoàn cũng bị chủ nhân một kiếm chặt đầu..."

"Lúc đó đoàn trưởng của Bạch Lệnh binh cũng là nhân vật rất lợi hại đó. Chuyện này lập tức làm cả Lam thế giới oanh động, nơi ở của chúng ta tên là Lam thế giới, Lam hải chỉ là một bộ phận mà thôi . Lúc đó bên trong tộc có sáu vị cao thủ cường đại nhất cùng nhau ra tay , sáu người còn định chiêu hàng nhưng không ngờ chủ nhân lười chẳng muốn bắt chuyện , không nói hai lời, trực tiếp đấu võ. Song phương kịch chiến tròn một ngày một đêm, trong sáu vị cao thủ thì có bốn vị bị đại nhân bị trảm ngã ngựa, còn hai người còn lại cũng trọng thương đào thoát, lần này thì toàn bộ Lam thế giới đều chấn kinh triệt để rồi..."

"Vô số cao thủ trước ngã sau lên nhưng dường như chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tất cả đều bị chủ nhân giết chết. Cho đến tận bây giờ,đã hơn mười năm trôi qua nhưng nguyên khí của Lam thế giới vẫn chưa thể khôi phục như cũ . Mọi người cảm thấy cần phải dùng binh đoàn mới có thể đối phó được đại nhân, vì vậy phái ra bốn chi binh đoàn tiến hành bao vây tiễu trừ đại nhân , nhưng kết quả lại bị đại nhân không ngừng du đấu cho thất điên bát đảo , đương nhiên, bên trong chuyện này có công lao của Ba Ba Lạp..."

"Toàn bộ Lam thế giới run rẩy phủ phục dưới chân ngài , lúc đó có người ở trong thành đột nhiên la lên xâm nhập giả tới rồi thế là già trẻ toàn thành kinh hoảng chạy trối chết chỉ còn lại cái thành trống ! Toàn bộ anh hùng đều kêu lên , ai có thể ngăn cản hắn đây?"

Ba Ba Lạp nói như mở cờ trong bụng, thần sắc đầy kích động.

Đường Thiên thì lại hơi thất thần, hắn không biết tâm tình lúc này của mình là gì nũa , hình ảnh của người kia trong đầu hắn chỉ là một cái bóng mơ hồ .

Nhưng khi càng biết nhiều hơn thì hắn cũng từ từ hiểu được một số thứ.

Người kia cũng vì lý tưởng của mình mà chiến đấu , nhất định hắn cũng có lý do khiến hắn không thể không chiến đấu , trong lòng hắn cũng vô cùng nhớ nhung , nhất định hắn cũng khát vọng thắng lợi , khát vọng được về nhà ...

Bỗng hắn hiểu ra vì sao mụ mụ chưa bao giờ có một lời nào nói xấu về người kia trước mặt hắn.

Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nhớ tới mọi người, nhớ tới Đại Hùng tọa, con ngươi mờ mịt từ từ khôi phục lại tiêu cự. Đúng vậy, người kia có lý do hắn không thể không chiến đấu và bản thân mình cũng thế , cũng có lý do không thể không chiến đấu.

Bất kể như thế nào cũng không thể ngồi xem Thiên lộ bị thánh vực chinh phục, bởi vì đó là gia viên bọn hắn, là nơi bọn hắn sinh sống , là tương lai của bọn hắn .

Đi tới nơi đây, đi tới lúc này, hắn phải chiến vì chính mình , vì người hắn yêu quý mà chiến .

Người kia đã không làm được điều đó vậy mình sẽ thay đổi tất cả những điều này, Đường Thiên thầm nắm chặt tay.

Toàn bộ vẻ lo lắng đều bị quét sạch không còn chút gì , Đường Thiên cảm thấy toàn thân đầy tràn lực lượng.

"Đã như vậy ngươi đi theo ta đi ." Đường Thiên cắt đứt lời nói của Ba Ba Lạp .

Ba Ba Lạp vui mừng quá đỗi: "Đa tạ thiếu chủ!"

Đường Thiên ra khỏi phòng thì nhìn thấy Thạch Dũng đang bị Binh dắt mũi chạy vòng quanh , trên mặt đầy kích động.

Tâm tình của Thạch Dũng đúng là rất kích động, nhất là khi vị đại nhân này nói có khả năng sẽ lưu lại Thương châu thì lập tức hắn vô cùng kích động , điều này đối với Thương châu chính là cơ hội tuyệt hảo !

Thương châu cằn cỗi hoang vắng, không có bất cứ sản vật nào có thể cầm ra , nhân khẩu rhif ít ỏi, mọi người nghèo đến rớt mồng tơi. nếu các đại nhân đã nguyện ý ở lại chỗ này thì nhất định Thương châu sẽ phát triển a.

Về phần quyền khống chế gì gì đó, người nào để ý đến chứ ?

Địa phương đến cả đạo phỉ còn chẳng thèm nhìn đến , nói vậy là biết là thế nào rồi .

Tiền lương của Bảo Quang hương đoàn ít đến thương cảm, nếu như có người nào cấp cho bọn họ một phần tiền lương cỡ hai trăm vân tệ thì phỏng chừng toàn bộ đoàn đều như ong vỡ tổ chạy đến phục vụ rồi.

Không được! Nhất định phải đem các đại nhân lưu lại!

Tiểu Nhị bay đến trước mặt Đường Thiên, thấp giọng nói: "Trong cái phiến đá đen nơi hoang dã có hắc kim!"

Khi hắn thu thập chiến lợi phẩm bỗng phát hiện ra những tảng đá đen như mực này vậy mà không ngờ không bị vỡ ra nhiều lắm . Nhất là quanh cái hố do nhát công kích đầu tiên của Binh tạo lên , tuy hình dáng của những tảng đá kia hơi sứt mẻ , nhưng chẳng có mấy khỏa bị nghiền nát.

Lực xung kích cường đại kinh khủng đến vậy mà lại không làm bọn chúng bị nghiền nát , điều này lập tức hấp dẫn chú ý của Tiểu Nhị .

Tiểu Nhị liền xuất Quang Minh đỉnh ra tinh luyện một viên đá đen , cuối cùng thứ thu được chính là hắc kim mà bọn họ thu thập được ở thạch hải .

Đường Thiên sửng sốt, vội vàng triệu tập mọi người rồi chạy đến bãi đá.

"Đúng là hắc kim!" Trong giọng nói của Binh đầy vẻ kinh hỉ: "Thảo nào lại cứng như thế , nhất định Tái Lôi sẽ cao hứng đến phát điên mất!"

Không cần nhiều lời, mọi người lập tức hiểu ra giá trị của cái nơi hoang dã này. Tính năng của hắc kim cực kỳ xuất sắc, chỉ tiếc là số lượng quá ít, cái bãi hoang trước mắt này rộng nhìn không thấy cuối, hắc thạch nhiều vô số kể, đủ để tinh luyện ra đủ hắc kim, điều này có nghĩa là bọn họ có thể chế tạo hắc kim hệ liệt cơ quan hồn giáp!

Suy nghĩ này khiến người ta điên cuồng.

Vào thời điểm này đã không cần phải suy nghĩ đến vấn đề có chiếm hay không chiếm lĩnh Thương châu nữa rồi, tài nguyên quý giá như thế tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác.

Đường Thiên quyết định thật nhanh: "Thương châu rất trọng yếu với chúng ta , chúng ta cần kiến lập thành ở nơi này , nhưng trước tiên chúng ta phải đem vấn đề Lam triều giải quyết trước đi đã ."

Khi Thạch Dũng nghe nửa câu trước trong lòng mừng như điên, hắn có một loại dự cảm, Thương châu sắp nghênh đón tân sinh! Nửa sau câu nói càng làm trong lòng hắn kính nể . Nghe thử xem , thật là khí phách nha ! Thời kỳ này ai dám nói đem vấn đề Lam triều giải quyết chứ ? Cái đám gia hỏa Hạ châu lỗ mũi hướng lên trời kia đã bao giờ dám buông lời khoác lác như vậy đâu ? Đây mới là khí phách a!

Cái bắp đùi này có thể so với đùi voi đấy , Thương châu nếu như buông tha thì chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh !

"Ba Ba Lạp, ngươi tới nói về Lam triều." Đường Thiên quay mặt hỏi.

Tinh thần Ba Ba Lạp lập tức run lên, hắn biết đây là lúc mình biểu hiện rồi , hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi đây quá nghèo, không có chất béo gì lên binh đoàn lợi hại cũng chướng mắt, vì vậy không có đội ngũ nào lớn cả . Hơn nữa, tin tức thiếu chủ đang ở đây rất nhanh sẽ truyền đến các đội ngũ xung quanh, phỏng chừng không có người nào còn dám quay lại đây. Nhưng một khoảng thời gian nữa , những cao thủ sẽ nhận được tin tức, chỉ sợ lúc đó sẽ tới khiêu chiến thiếu chủ. Lam thế giới cũng có rất nhiều người có dã tâm, nếu như chiến thắng thiếu chủ, có thể nói là đánh một trận thành danh, điều này có lực hấp dẫn với rất nhiều người ."

Cùng Lam chu nho đơn đả độc đấu thì Đường Thiên không hề sợ hãi , hắn phất phất tay: "Nga, vậy thì không cần quản chúng nó làm gì. Ba Ba Lạp vừa đến cùng với một binh đoàn,đó là binh đoàn gì ? Binh đoàn như thế tại Lam thế giới có bao nhiêu cái?"

Ba Ba Lạp kiêu ngạo nói: "Hắc lệnh binh đoàn là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất Lam thế giới , Lam thế giới có tổng cộng sáu đại lệnh, cũng là sáu chi binh đoàn tinh nhuệ nhất ."

Đường Thiên hỏi Binh: "Ngươi cũng đã nhìn qua Hắc lệnh binh đoàn , liệu việc đánh bại nó có khó khăn gì không?"

Binh trầm ngâm nói: "Với trình độ của đám thôn dân , tầm hai nghìn người bồi dưỡng chừng một năm thì hẳn không phải là vấn đề gì quá lớn."

Ba Ba Lạp không phục: "Hắc lệnh binh đoàn có hai vạn người!"

Binh liếc mắt nhìn Ba Ba Lạp : "Ta biết a."

"Thái độ khoác lác của ngươi với thiếu chủ là cực kỳ vô trách nhiệm!" Ba Ba Lạp nổi trận lôi đình: "Đến cả những binh đoàn tinh nhuệ cũng không đối phó được Hắc Lệnh binh đoàn, hai nghìn thôn dân, cái khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ của ngươi là diễn hài hay sao?"

Mặt Binh lập tức đen sì, cúi rạp xuống, lạnh lùng nói: "Tiểu Ải Tử, trận chiến mà ca đã đánh qua còn nhiều hơn cơm ngươi ăn đấy , còn cần phải ngươi tới để dạy ta về chiến tranh sao?"

"Không biết tự lượng sức mình , đồ cuồng vọng , đến dong tướng cũng không bằng!"

"Tên gia hỏa ếch ngồi đáy giếng , không đủ tư cách vung tay múa chân!"

"Tên mặt lá bài tú-lơ-khơ tê liệt !"

" Tiểu Ải Tử da lam!"

...

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người tranh cãi kịch liệt, tình thế phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người . Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu trầm tĩnh lại, Hạc tìm ghế ngồi xuống thấy được mùi ngon, Tỉnh Hào cầm thánh huyết ẩm ba ba ba đánh nhịp, Lăng Húc thì đi đến bên cạnh hai người tự mình khoa tay múa chân dùng chiêu thức...

"Dừng!" Đường Thiên hét lớn một tiếng, lúc này hai người mới ngừng lại, nhưng vẫn trợn mắt nhìn nhau như hai con gà chọi .

"Sáu chi, cũng có nghĩa là ít nhất phải một vạn hai ngàn người, nếu như thực lực cao một chút thì hẳn chỉ cần một vạn người là đủ rồi." Đường Thiên lẩm bẩm: "Để phản công Lam thế giới thì cần nhiều hơn một chút , hai vạn người, tầm này chắc không sai biệt rồi ."

Thạch Dũng gần như đã cho rằng lỗ tai mình đã nghe lầm, chờ chút, đại nhân nói cái gì... Phản công Lam thế giới?

Đại nhân điên rồi sao?

Trên mặt Thạch Dũng đầy vẻ không thể tin nổi, Lam triều bạo phát nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có người nào nghĩ tới chuyện phản công Lam thế giới! Số lượng Lam chu nho quả thực quá khổng lồ ,nhiều đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng.

Vậy mà đại nhân lại định phản công Lam thế giới... trò đùa này cũng quá lớn rồi ...

Thạch Dũng cảm thấy cơ mặt mình hơi giật giật.

"Thương châu có bao nhiêu người?" Đường Thiên hỏi Thạch Dũng.

Thạch Dũng giật mình một cái rồi phục hồi lại tinh thần: "Ba tinh cầu, tổng cộng 30 vạn người!"

"Ít! Thật ít!" Binh vuốt cằm, chép chép miệng.

"Vì sao lại ít như vậy?" Hạc cảm thấy rất là kỳ quái, tại Thiên lộ chỉ tùy tiện một tinh cầu cũng có hơn một nghìn vạn nhân khẩu, con số này quả thực quá bình thường. Nơi đây cả một tinh cầu mới có mấy vạn người điều này đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

"Nơi này quá hẻo lánh , không có ai nguyện ý tới." Thạch Dũng giải thích: "Nhân khẩu của Hạ châu thì nhiều hơn không ít, có tới 120 vạn người."

Mấy người Hạc liếc nhìn nhau, con số này vẫn rất ít. Một vài người có tâm tư linh hoạt như Tiểu Nhị đang suy nghĩ, nhân khẩu của Thánh vực ít ỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân sâu xa nào đó.

"Trong 30 vạn người chọn ra 2 vạn người chắc cũng không khó." Đường Thiên lẩm bẩm.

"Tốt nhất đem Hạ châu chiếm luôn ." Binh kiến nghị: "Nếu như vậy có thể từ 150 vạn người chọn lựa 2 vạn người, như thế mới là không tệ."

"Có đạo lý!" Hạc gật đầu tán đồng.

Trong lòng Thạch Dũng run lên, mồ hôi lạnh không thể khống chế mà toát ra liên tục , hai chân có cảm giác như nhũn ra. Đại nhân quả nhiên chính là đại nhân a, cái khí độ này , đúng là trong lúc đàm tiếu diệt địch thành tro bụi a , trong mắt bọn họ Hạ châu chẳng khác gì hậu hoa viên nhà mình vậy.

"Vậy thì đem Hạ châu nhập vào Thương châu đi." Đường Thiên gật đầu: "Trước tiên cứ chọn ra một số người đã ."

Thạch Dũng lập tức kích động hẳn lên, đem Hạ châu nhập vào Thương châu... đó chính là chuyện mà người Thương châu dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!

Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng của Bảo Quang hương đoàn , đã bao giờ trải qua chuyện này đâu ? Nhưng tiểu nhân vật cũng có cái thông minh của tiểu nhân vật , hắn thử hỏi thăm dò : "Đại nhân, tiêu chuẩn chọn lựa là gi ? Còn có cái kia... , tiền lương đại khái là bao nhiêu?"

Trong lòng Thạch Dũng vô cùng mong đợi, nếu như tiền lương vượt qua hai trăm vân tệ thì nhất định mình sẽ đi!

Chờ chút, tiền lương?

Đường Thiên ngây cả người, Binh ngây cả người, Hạc cũng ngây cả người, gian phòng đột nhiên rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ cũng ý thức được là bọn họ đã bỏ qua một vấn đề cực kỳ quan trọng , đó chính là tiền, bọn họ không có tiền...

Không có tiền nửa bước khó đi!

Thánh vực cũng như thế a...

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top