Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắc Tống Phong Lưu
- Công tử, hiện giờ đã tới ngoài thành rồi, ngươi muốn muốn đi đâu?Phu xe chạy một dặm đường, sau khi rời xa phạm vi Túy Tiên Sơn Trang, liền ngừng lại, xoay người hướng bên trong xe dò hỏi.Bên trong xe ngồi một người con gái cải trang thành con trai, khóe miệng nàng nổi lên một tia tự giễu cười mỉm, ta muốn đi đâu? Điều này đối với ta mà nói thật sự là quá xa xỉ, nên nói ta có thể đi đâu? Tuy nói trời đất bao la, nhưng lại có nơi nào có thể dung nạp ta, cho dù ta đến đâu, đều là gieo họa hại người khác, hồng nhan là nguồn gốc của tai họa, ta đây thật đúng là việc nhân đức không nhường ai.- Công tử, công tử.Phu xe lại gọi hai tiếng.Nữ tử hơi ngẩn ra, nói: - Đi Tây Hồ.- Đâu Tây Hồ?- Chỗ nào cũng được.- À.Một lúc lâu sau.- Xuyyyyyy - - -! Khách quan, đã đến Tây Hồ rồi, ngươi xem nơi này được không.Nữ tử khẽ thở dài một cái, rèm xe vén lên, nương theo ánh trăng nhìn mặt hồ phẳng lặng, gật đầu, nói:- Được rồi.Nàng nói xong xuống xe ngựa, từ hành lý lấy ra một túi tiền to đưa cho phu xe, nói:- Cầm đi.Phu xe kia vội khoát tay nói:- Không được, không được, trước đó vị công tử kia đã đưa ta tiền xe rồi.Cô gái nói: - Cầm đi đi, dù sao ta sau này cũng không cần.- Chuyện này - - -.Phu xe kia chần chừ, vẫn là hai tay nhận lấy, chỉ cảm thấy nặng trịch, thầm giật mình, đây có bao nhiêu tiền vậy. Vội hỏi: - Công tử, tiền này quá nhiều rồi.- Ngươi trở về đi.Nữ tử không để tâm đáp trả một câu, sau đó liền xoay người bỏ đi.Lúc này đã là nửa đêm, bốn phía không có một bóng người, một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe gió đêm thổi lá cây vang sào sạt.Nữ tử một thân một mình chẳng có mục đích đi trên đê, bóng dáng vô cùng cô đơn, giống như cô hồn dã quỷ, lại giống như cái xác không hồn. Đột nhiên, một trận gió đêm thổi tới, nàng dường như cảm thấy có chút lạnh, không khỏi hai tay ôm cánh tay, dường như có tiếng đàn vang lên bên tai, dường như lại có âm thanh cười vui vang lên bên tai, dường như lại có tiếng ca ở vang lên bên tai, dường như có tiếng ca ngợi vang lên bên tai vậy. Đột nhiên, hình như có một người mắng to, ngươi chính là yêu phụ hại nước hại dân.Nàng vội ngẩn ra, ngừng lại. Xoay người lại ngơ ngác nhìn mặt hồ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của nàng, hiện ra lệ quang.Hồng nhan là nguồn gốc của tai họa.Yêu phụ tâm như rắn rết.Nữ nhân dường như thân ở trong ngàn vạn người, bị vạn người chỉ trỏ, toàn thân nàng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, nàng hai tay che hai lỗ tai, giống như đang cầu xin tha mạng khóc lóc nói: - Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta không phải hồ yêu, ta không phải là yêu phụ.Nói một hơi nàng đột nhiên cảm xúc vỡ òa, ngồi chồm hổm xuống. Lên tiếng khóc lớn lên, đỉnh sườn núi phía đông trên đầu đột nhiên rớt xuống tấm khăn, chỉ một thoáng, búi tóc đen dài tầm một mét thoát khỏi sự bó buộc, giống như thác nước xõa xuống dưới, che lại toàn bộ phía sau lưng nàng.Nàng càng khóc càng phát lớn tiếng, càng khóc càng bi thương. Dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.Trăng tựa hồ cũng không đành lòng, lặng yên không một tiếng động trốn vào trong mây.Đêm, dần dần ảm đạm.Nữ tử ước chừng khóc lớn gần nửa canh giờ, nước mắt đã chảy khô, âm thanh bẩm sinh tự nhiên đã khàn khàn, mới chịu ngừng nghỉ.Một lát sau, nàng đứng lên, nhìn mặt hồ, não không ngừng nhớ lại hình ảnh cả đời nàng, nàng đột nhiên phát hiện không có bất kỳ một hình ảnh là đáng giá lưu luyến, không khỏi đau buồn từ đâu đến.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.