Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ cười nói: - Tần Thiếu Tể hỏi vấn đề này rất hay, đó là bởi vì ta phát hiện rất nhiều người không nỡ khám bệnh, đặc biệt là một số bệnh nhỏ, cho rằng nhịn một chút là được, mà không nghĩ đến bệnh nhỏ tích lũy lại thì sẽ biến thành bệnh nặng, lúc này rõ ràng là Túy Tiên Cư ta phải mất đi một nhân tài. Nếu ta trực tiếp đưa tiền đến bệnh viện Bách Tính, bọn họ không đi khám thì cũng lãng phí, vậy thì bọn họ chắc chắn vừa sinh bệnh sẽ chạy đi khám. Nếu bọn họ có thể mạnh khỏe, đặt toàn tâm sức vào trong công việc, thật ra tính ra ta vẫn kiếm được tiền. Ta làm như vậy là bức bọn họ đi khám bệnh, đừng keo kiệt chút tiền đó mà nhịn, đây là tiền không lấy được. Đoàn người nghe được thì liên tục gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có lý. Nhưng gật đầu thì gật đầu, việc này thật sự không phải là việc người bình thường có thể làm được. Lý Kỳ tiền nhiều thế lớn, không đặt chút tiền này vào mắt, nhưng những thương nhân còn lại thì tính toán chi li, quản ngươi sống chế, dù sao ngươi cầm tiền rồi thì phải sống cho đủ. So sánh ra, ánh mắt của người trước rõ ràng cao hơn người sau. Trong mắt Triệu Giai sáng ngời, cười nói: - Tốt! Chủ ý này hay! Dừng lại một chút, y lại nói: - Nếu Túy Tiên Cư làm như vậy, thì những thương gia còn lại cho dù trong lòng không nỡ cũng không thể không làm theo, bằng không, nhân tài trong tiệm bọn họ sẽ chạy đến Túy Tiên Cư, việc này cũng giống như là thưởng cuối năm lưu hành hiện nay vậy, chỉ là khác biệt một chút. Nhưng làm như vậy, những người trước đó không đi khám bệnh sẽ chạy đi khám bệnh, việc này sẽ thúc đẩy bệnh viện Bách Tính càng thêm thịnh vượng, có thể phát triển càng lâu dài hơn. Tích tiểu thành đại, tin rằng bệnh viện Bách Tính nhất định càng tốt hơn so với bệnh viện Thái Sư. Xu Mật Sứ không hổ xuất thân là thương nhân, một khoản tiền thì đã giúp triều đình giải quyết rất nhiều vấn đề. Nói tới đây y lại cười nói: - Khanh và Thái Thái Sư quan hệ không tệ, tin rằng chuyện tốt cỡ này cũng không thiếu được bệnh viện Thái Sư rồi? Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Người làm ăn nói chuyện làm ăn, thù lao nhân viên của Túy Tiên Cư chúng ta cao thấp khác nhau, do vậy đãi ngộ về mặt này chắc chắn cũng có khác biệt, giống như đầu bếp của Túy Tiên Cư Ngô Tiểu Lục, Tiểu Ngọc, Điền Thất của tập đoàn Túy Tiên Cư, còn có nguyên lão Ngô Phúc Vinh, tiền khám bệnh của họ thần đều đưa vào bệnh viện Thái Sư, đặc biệt là mấy người này, thần không chỉ đầu tư tiền khám bệnh cho họ, hơn nữa còn bảo đảm cho cả nhà bọn họ. Thần là thương nhân, thần không đối xử bình đẳng được, bản lĩnh của ngươi lớn thế nào thì cầm bấy nhiêu tiền. Thật ra triều đình chẳng phải cũng làm thế sao, thù lao của Tể Tướng hơn Xu Mật Sứ thần không ít nha. Tần Cối nghe được thì chỉ thầm mắng người, thù lao là thu nhập chủ yếu của ta, mà đối với ngươi mà nói, có và không có căn bản không có gì khác biệt. Tên này thật sự là đủ đáng ghét, khi nên nói lời thật thì hắn lại cứ nói bậy, khi có thể nói uyển chuyển một chút, hắn liền trở nên ngay thẳng như vậy. Triệu Giai cũng không biết nên tiếp lời thế nào, nếu y gật đầu nói phải thì chẳng phải là nói đám người Lý Kỳ, Trịnh Dật, Lý Cương đều không bằng Tần Cối, vậy chẳng phải là chuốc thù hận cho Tần Cối sao, chỉ nói: - Trẫm cũng không trách khanh, khanh cần gì phải giải thích nhiều như vậy. Bạch Thiển Dạ đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, bây giờ cả nước đều đang khởi công xây dựng bệnh viện, nhưng xây được một bệnh viện không khó, khó là khó ở chỗ bệnh biện có thể thật sự làm được cứu người trị thương không. Trong dân gian có rất nhiều người lừa đời lấy tiếng, lợi dụng thuốc giả lừa gạt tiền tài, nhưng dược vật không phải là thương phẩm bình thường, có thể trực tiếp làm cho người bệnh vì thế mà táng mạng. Lúc trước triều đình vẫn luôn thiếu quản lý đối với chuyện này, bây giờ sao không nương theo bệnh viện mà điều chỉnh lại dược liệu, phương thuốc, cố gắng tránh xảy ra tình hình này. - Đây cũng là một vấn đề.Triệu Giai gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lại nói với Mao Thư: - Mao Viện trưởng, khanh có nghe được gì không? Mao Thư đáp: - Vi thần có nghe được, muốn lập pháp đối với những người buôn bán thuốc giả không khó, nhưng trước tiên triều đình phải quản lý, bằng không rất nhiều tình huống đều không tra ra được. Hơn phân nửa dược liệu đều bán dựa theo phương thuốc, phương thuốc lại thiên biến vạn hóa, không thể so với vàng bạc, cái gì là thật, cái gì là giả hoàn toàn không có tiêu chuẩn chuyên môn. Nếu bệnh nhân không trị mà chết thì rốt cuộc là do uống nhầm thuốc, hay là lang trung thúc thủ vô sách, hay là nguyên nhân ở bản thân bệnh nhân. Nếu không có tiêu chuẩn hợp lý thì ai ai bị bệnh không trị mà chết đều có thể đổ lỗi cho phương thuốc, vậy thì trên đời này còn ai dám hành y nữa.- Vậy cũng đúng.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.