Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Trà tiền theo định kỳ này đúng là một ý kiến hay. Chưa nói tới Lý Kỳ nói thật không hay không. Chỉ bằng nghĩ ra được cách trả tiền như vậy, cũng khiến Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh thay đổi cách nhìn với hắn. - Nhưng không biết Lý Kỳ tính toán mất bao lâu thì trả hết nợ. Tần phu nhân hỏi. Thực ra nàng cũng không phải thiếu tiền. Trả bốn nghìn xâu ngay bây giờ, hay là về sau trả, nàng không vội. Nhưng ngươi cũng không thể kéo dài tới một vạn năm chứ. Về điểm này, Lý Kỳ đã tính toán rõ ràng, duỗi một đầu ngón tay, đáp: - Thời gian là một năm. Hai tháng đầu, mỗi tháng một trăm xâu. Những tháng còn lại, mỗi tháng 380 xâu. Còn chi tiêu của Túy Tiên Cư thì tính hết vào tại hạ. Trừ cái đó ra, hàng năm phu nhân có thể có được một nửa lợi nhuận của Túy Tiên Cư. Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không kém năm nghìn xâu. Lý Kỳ trực tiếp khai ra cái giá khiến Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh rất khó cự tuyệt. Kỳ thực phong cách buôn bán mạnh mẽ chớp nhoáng của Lý Kỳ rất giống với cha vợ của hắn. Chỉ cần tìm được đúng mục tiêu, vậy thì toàn lực tấn công. Cò kè mặc cả? Vậy thì xin lỗi rồi, ta không có thói quen này. Không nỡ hài tử, sao có thể bắt được sói. Liên tục những điều kiện ưu đãi, khiến cho Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh cũng phải choáng váng. Giá tiền này so với giá tiền mà Thái viên ngoại trả, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Có được tiền, Túy Tiên Cư cũng được bảo vệ, mà lại có thể kiếm lợi lâu dài. Nhưng trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Ngô Phúc Vinh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, hỏi: - Tiểu huynh đệ, nếu đúng như lời cậu nói, vậy thì cũng chưa hẳn là không thể. Nhưng chỉ dựa vài tờ khế ước, vẫn rất khó khiến phu nhân tin tưởng cậu.- Ngô thúc nói không sai. Tần phu nhân gật đầu. Chính xác, trước mắt Lý Kỳ coi như là một kẻ lang thang không nhà để về. Chỉ bằng vào một tờ khế ước, cũng chưa chứng tỏ được gì. Đến lúc đó Lý Kỳ rời đi, vậy thì Ngô Phúc Vinh cũng không làm gì được hắn. Lý Kỳ cười nói: - Điều này đơn giản. Ngoại trừ bốn nghìn xâu mà tôi vừa mới đề cập. Tôi còn cam đoan, trong vòng mười lăm ngày, sẽ giúp Túy Tiên Cư lợi nhuận một nghìn xâu. Đến lúc đó mà phu nhân vẫn chưa yên tâm. Vậy thì tôi có thể giao cho phu nhân năm trăm xâu trước. - Ngươi nói ngươi có thể kiếm được một nghìn xâu trong vòng mười lăm ngày?Tần phu nhân kinh ngạc hỏi. Lý Kỳ khẳng định: - Đúng vậy. Nếu phu nhân không tin, chúng ta có thể ghi rõ điều này và trong khế ước. Chẳng lẽ ngay cả mười lăm ngày mà phu nhân cũng không đợi được sao? Một bước này có thể nói là một bước quan trọng nhất đối với Lý Kỳ. Nếu làm không được, cho dù Tần phu nhân có thể tiếp nhận điều kiện của hắn. Hắn cũng không thể tiếp tục làm. Bởi vì hắn căn bản không có tiền vốn. Lý Kỳ nói những lời này, nghe vào tai Ngô Phúc Vinh, không khác gì người si nói mộng. Mười lăm ngày lãi một nghìn xâu. Cho dù Túy Tiên Cư lúc ở thời kỳ cực thịnh, cũng chưa từng đạt tới thành tích đó. Huống hồ hiện tại thanh danh của Túy Tiên Cư đã rơi xuống đáy. Cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời, chỉ sợ cũng khó nhất phi trùng thiên. Đương nhiên, thành tích đó, đối với những quán ăn năm sao thời Bắc Tống như Phan Lâu, Phỉ Thúy Hiên mà nói, cũng không tính là cái gì. - Tiểu huynh đệ, những lời này có vẻ quá phóng đại rồi. Ngô Phúc Vinh hoài nghi nói. "Cái gì mà phóng đại, ý của ông chắc chắn là bảo ta khoác lác". Lý Kỳ tự tin cười đáp: - Ngô đại thúc, chú có điều không biết. Đây mới chỉ là phỏng chừng của cháu mà thôi. Nếu mà cháu nói ra con số thật trong đầu cháu, chỉ sợ hai người sẽ đuổi cháu ra ngoài. Phỏng chừng? Ngô Phúc Vinh rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai mắt trợn tròn hỏi: - Cậu dự tính là bao nhiêu?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.