Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Làn điệu từ chậm đã nhanh dần lên.Lúc này, hai người đã quên đi tất cả. Tất cả đã chìm lắng đi, trong mắt chỉ còn lại có hai người, nện bước dù càng lúc càng nhanh, nhưng trong mắt hai người lại ẩn chứa sự dịu dàng. Mỗi lần xoay chuyển, trong mắt hai người đều mang chút cảm giác mất mát, hình như là giây phút đó không thể gặp lại mà cảm thấy tiếc nuối.Có lẽ chính vì vậy, hai người bước vào cảnh đẹp, tất cả đều là nước chảy thành sông, mỗi bước chân, không nhiều không ít, không nghênh không lệch, hầu như họ không phải là hai chân đang nhảy, mà là tim đang đập, chỉ có thể nói hoàn mỹ vô cùng.Nhưng, khoảnh khắc đẹp đẽ mãi mãi chỉ tồn tại trong chốc lát.Tiếng đàn từ từ, loong coong một tiếng. Mặc dù tiếng còn lại chưa dứt, nhưng hai người đều đã dừng lại, cũng đã tỉnh lại từ khúc Waltz say đắm lòng người. Hai người buông nhau ra, hành lễ với nhau, ánh mắt đều vẻ trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào đối phương, đồng thời xoay người, hành lễ với Tống Huy Tông.Nhưng Tống Huy Tông hầu như vẫn còn đang hướng về màn múa đó.Tất cả im lặng như tờ. Mọi người đều giống như Tống Huy Tông, say mê không ngừng, duy có trong ánh mắt của Thái Du cười vui vẻ, lại thấy được sự thèm muốn giống như đang đứng trước là một con mồi.Làm gì thế? Cho một tràng vỗ tay! Lý Kỳ liếc nhìn mọi người, cảm thấy lúng túng.Hồi lâu sau, tiếng vỗ tay bỗng vang lên.Tiếng vỗ tay chính là Quận Vương Triệu Giai.Tiếng vỗ tay lẻ tẻ này cũng khiến mọi người tỉnh lại.Tống Huy Tông quát lên một tiếng hay cho thiên tài nghệ thuật này, đứng dậy kích động nói:- Kỹ thuật nhảy của hai vị đúng là không gì sánh kịp. Bài nhảy hôm nay Trẫm thấy hay nhất, vũ đạo lay động lòng người nhất, hay! Hay! Hay!Những người còn lại cũng vỗ tay theo, lần lượt khen hay.Có khoa trương như vậy quá không! Lý Kỳ nhìn nét mặt bọn họ đều thấy có chút khó tin. Kỳ thực hắn đã quên mình đang nhảy, giống như tất cả đều thuận theo tự nhiên, cũng không biết mình nhảy thế nào.Phong Nghi Nô tỉnh lại, nhớ về màn nhảy vừa rồi, hai má ửng hồng, cũng may nàng hóa trang rất tốt, nên không ai nhận ra.Sau khi được mọi người tán thưởng, hai người lại một lần nữa hành lễ tạ ân. Sau đó, Phong Nghi Nô liền lui ra ngoài Long Đình Viên. Dù sao, đây cũng là nơi của các vị đại lão gia, nàng là con gái không tiện ở lại quá lâu.Không còn cách nào khác, Lý Kỳ chỉ còn biết thay nàng tiếp tục nhận sự khen ngợi của mọi người.- Lý Kỳ, Vô Tướng yến lần này ngươi quả thực đã khiến Trẫm mở rộng tầm mắt đấy, với vô thắng có vô tướng, còn có người đẹp này, vũ khúc đẹp, ha ha.Tống Huy Tông vỗ vai Lý Kỳ, càng nhìn càng thấy yêu quý con người này, quả đúng là không gì là không làm được.Ánh mắt này sao mà mờ ám vậy? Hắn không muốn nhận mình làm nam sủng chứ? Trời ơi! Lý Kỳ bỗng thấy nổi da gà, bất giác lùi xuống phía sau một bước, cười nói:- Đa tạ Hoàng thượng khen thưởng, vì Hoàng thượng cống hiến một chút sức lực là bổn chức của vi thần.Lý Bang Ngạn bên cạnh trừng mắt lên nhìn, nói:- Vũ khúc này ta cũng đã nhảy không ít lần rồi, nhưng sao lại không nhảy đẹp được như ngươi chứ? Quả đúng là khiến người ta khó hiểu.Vị Tể tướng lãng tử này cũng không phải là hư truyền, thằng nhãi này thường chạy tới kỹ viện và nhảy điệu này, tuyệt đối xem như là hiếm thấy trong Tể tướng rồi.Con mẹ nó chứ! Ngươi đừng làm nhục ta được không, đó là ngươi đang nhảy, ngươi rõ ràng chính là đang khai du! Lý Kỳ thể hiện sự khinh bỉ đối với thằng nhãi này.Vương Phủ bỗng cười ha hả nói:- Cái này ta biết.Lý Bang Ngạn ồ lên một tiếng, nói:- Không biết hiền tướng có cao kiến gì?Vương Phủ nói:- Thứ nhất, ngươi coi quần áo mà Lý Kỳ mặc, ta cho rằng đây là chuyên dùng cho vũ khúc này.Quả nhiên có chút kiến thức! Lý Kỳ gật đầu, cười nói:- Vương tướng nói rất đúng.Vương Phủ lại nói:- Thứ hai, vũ khúc này vốn chính là hai người nhảy, cần hai người nhảy tương trợ lẫn nhau. Tả tướng, đối tượng nhảy cùng ngươi, có lẽ không phải là Phong Nương Tử rồi!Lý Bang Ngạn bừng tỉnh ngộ ra, cười nhìn Tống Huy Tông nói:- Hoàng thượng, lần sau có thể cho vi thần và Phong Nương Tử nhảy cùng một khúc không?Đồ chó biết viết, chớ làm mù mắt ta! Hai mắt Lý Kỳ trợn trừng lên, xem như phục tên Tể tướng lãng tử này.Tống Huy Tông vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn tên nhãi này, cười nói:- Được. Chờ ngươi cao bằng Lý Kỳ, Trẫm sẽ cho ngươi và Phong Nương Tử nhảy một khúc.- Hả?Lý Bang Ngạn ngẩn người ra, liền nhìn về phía Lý Kỳ. Lý Kỳ cũng không đùa với mình chứ? Liền đứng thẳng người lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, Lý Bang Ngạn lúc này như chết lặng cả người.Động tác nhỏ của hai người, mọi người đều nhìn thấy, bỗng đều bật cười ha ha.Cả yến tiệc vô tướng trong lòng ai nấy đều hài lòng, dưới sự kích thích của Phong Nghi Nô mặc trang phục mặt người dạ thú, bắt đầy làm chim muông bay các nơi, tìm kiếm tiểu thiếp.Lý Kỳ thì khắp người mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Hắn làm đầu bếp một lần mà thành như vậy, nhanh chóng trở về ngự thiện phòng làm chút hải sâm, bào ngư, tay bưng đĩa bánh lớn. Đĩa này có lẽ là làm từ ngọc thạch, rõ ràng hắn không còn tính toán nữa, công lao của hắn hôm nay cũng không phải là ít. Ai dám nói, hắn vừa ăn vừa đi ra ngoài cung.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.