Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe
Thành thật mà nói, Ngu Uyên không hề thích giao tiếp với Trung tướng Kalman, cho dù là trong quá khứ hay hiện tại. Bởi vì phong cách của ông, thực khiến cho người ta….. chẳng còn lời nào để nói.
“Tiểu Uyên Uyên?” Hai giây trước khi Ngu Uyên theo đường tắt mà A Trạch đã chỉ đi tới nơi Chử Thư Mặc đánh dấu, Trung tướng Kalman đã tới nơi, còn mang theo tên gọi khiến Ngu Uyên trầm mặc, người này từ khi hắn còn rất nhỏ đã gọi như vậy rồi.A Trạch để ý rằng khi thanh âm này vang lên, sắc mặt Ngu Uyên không chỉ đen, thậm chí hai cánh tay còn run run một chút. Vì vậy anh thực kính nể ngẩng đầu nhìn vị Trung tướng già trước mắt này.Trung tướng hiển nhiên đã không còn trẻ nữa, hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng khi nhìn thấy Ngu Uyên thì lại cực kỳ vui vẻ, hân hoan hỏi: “Chú nghe nói gần đây con có quan hệ mật thiết với một Noelle?”Ngu Uyên nhìn mặt đất trước mặt, không trả lời ông, cũng không phát hiện ở đây có gì đặc biệt đáng để Chử Thư Mặc ấn nút vàng làm đánh dấu.Ngoại trừ chiếc phi thuyền rất lớn kia, chẳng lẽ là thứ này? Nhưng từ khi cậu lấy chiếc kính mắt kia ra khỏi khoang cabin đặc biệt, thiết bị định vị đã hoạt động trở lại trên hệ thống. Cách làm của cậu có thể nói là đang làm điều thừa, huống chi bên trong phi thuyền cũng có một bộ định vị. Giả thiết rằng lúc Chử Thư Mặc lấy được kính mắt, hẳn cậu phải ấn ngay lúc đó, chứ không phải đánh dấu ở vị trí này. Vả lại, làm sao cậu lại có thể biến mất không chút dấu vết như vậy được?Nơi này là vị trí của đuôi cánh bị lật lên, tình cờ làm phi thuyền bị chao đảo, nhưng Ngu Uyên lại không cho rằng đây là sự trùng hợp, hẳn tiểu Mặc đã phát tín hiệu ở bên ngoài cho hắn.Vấn đề là, vì sao?
Cảm xúc lạnh lẽo ở trên da khiến hắn hơi sửng sốt.Trung tướng Kalman ở phía sau vẫn không chịu dừng lại, Ngu Uyên đã nhanh chóng tới nơi không người xem rốt cuộc là cái gì. Hắn nắm chặt cổ tay mình, kiên quyết không để cho năng lượng nhỏ bé kỳ lạ này chạy mất. “Chú phải nhắc nhở con một chút.” Trước khi Ngu Uyên rời đi, thái độ của Trung tướng Kalman biến chuyển, thậm chí còn có chút cứng rắn: “Tự ý đột nhập vào khu vực điều tra của quân đội là phạm tội, còn chưa kể đây chính là hành động mà Trung tướng của Tổng bộ tự mình điều quân. Chú còn chưa hỏi con đang làm gì ở đây đâu? Vừa rồi người ta gọi con là gì? Ngu tổng?”Ngu Uyên dừng chân, quay đầu nhìn Trung tướng Kalman, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Chú rốt cuộc muốn thế nào?”Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sắc mặt Trung tướng Kalman biến đổi tức thì, nhanh chân tới trước mặt Ngu Uyên, mặt chờ mong hỏi han: “Thế cho nên không phải là cậu bé kia đúng không?”…….>>>>Năng lượng nhỏ bé kỳ lạ kia tất nhiên là Hồn thuật do Chử Thư Mặc điều khiển, bao gồm cả hành động chui vào cổ tay áo Ngu Uyên – tuy rằng điều này khiến cậu có chút khó chịu nho nhỏ.Nhưng tựu chung là vẫn thấy an tâm hơn một chút.Tất cả mọi người đều là như thế, đối với đồ ăn mình quen thuộc lại càng yên tâm hơn. So với máy định vị gì đó, Chử Thư Mặc vẫn có lòng tin với Hồn thuật trong tay mình hơn. Huống chi loại Hồn thuật này là do cậu tạo ra, nói theo cách nào đó thì có thể hiểu là nó và cậu là nhất thể. Tuy nói rằng nhóc con hư đốn kia nhào vào trong tay áo Ngu Uyên khiến cậu khó chịu, nhưng mà…..
Sự thật chứng minh rằng đúng là Brownie không tốn quá nhiều tế bào não cho cậu, không bao lâu sau, Chử Thư Mặc đụng đến một chốt mở. Cậu yên lặng xem thường ở trong lòng, lại càng chắc chắn với ý nghĩ của mình hơn, lại còn phải giả vờ thuận theo bày tỏ nét mặt giật mình, mở cái chốt kia ra Chử Thư Mặc tin tưởng rằng nhất định có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu.Cậu hít sâu một hơi, cuối cùng đè toàn bộ chốt mở kia xuống.>>>>Trước khi mở cửa, Chử Thư Mặc đã nghĩ tới vô số khả năng.Có thể là một căn phòng giam giữ riêng biệt, Brownie đã phát hiện ra trên người cậu có thiết bị định vị. Hoặc cũng có thể là một cơ sở nghiên cứu phù hợp với trình độ biến thái của tiến sĩ Lý. Nhưng cho dù thế nào cậu cũng không thể ngờ được rằng, xuất hiện trước mắt mình lại là cảnh tượng như vậy.Căn phòng bên cạnh này là một không gian không lớn cũng chẳng nhỏ, lại có hàng trăm tộc Noelle. Bọn họ nhìn qua không hề….khỏe mạnh. Vết sẹo, ốm đau, gầy yếu đều xuất hiện trên người họ, thậm chí Chử Thư Mặc còn chú ý tới nơi góc phòng sáng sủa, có một đám người Noelle đang hôn mê bất tỉnh.
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.