Chiến Thần Bất Bại

Chương 551: Linh Vực


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Bất Bại

Khi chòm sao Thiên xứng và Đại Hùng tinh đồng thời tuyên bố song phương cùng chung nghiên cứu cơ quan hồn giáp mới nhất, toàn bộ Thiên lộ lại lần nữa rung động. Hai thế lực hàng đầu kết minh, chính thức tuyên cáo Đại Hùng tinh đã tiến thân vào hàng ngũ cường hào cao cấp nhất .

Mà làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ nhất là tin Đại Hùng tinh không kết minh với chòm Sư Tử, điều này cũng làm cho Quang Minh võ hội thở phào nhẹ nhõm. Nguyên bản kế hoạch chinh phạt Đại Hùng tinh đã được cao tầng Quang Minh võ hội lập tức gác lại, chuyển qua toàn lực tiến công chòm Sư Tử. Đồng thời đối địch với hai chòm sao cấp hoàng đạo, Quang Minh võ hội đã hết sức vất vả, mà đồng thời chiến đấu với ba chòm sao cấp hoàng đạo chiến đấu thì thực ngu xuẩn quá đỗi.

Khi Thiên lộ còn đang tiêu hóa cái tin kết minh thì đám Đường Thiên đột ngột biến mất vô tung.

"Ngươi không vào mà nhìn xem?" Hạc nhìn thoáng qua Đường Thiên.

Đường Thiên lắc đầu: "Không nhìn, nếu như thắng lợi nhìn cũng không muộn."

Bây giờ quang cảnh Tinh Phong thành phồn vinh vô cùng. Nhất là Học viện Sa Kỳ Mã trở thành học viện nổi danh nhất trong các tinh cầu, trình độ lão sư rõ ràng cao hơn nhiều so với học viện khác, vô số học sinh khắp nơi mộ danh tìm đến.

Đường Thiên chẳng thể nào ngờ được, tọa độ Lục phân nhãn hóa ra là Võ An tinh. Ở Tinh Phong thành hắn có quá nhiều người quen, vạn nhất bị nhận ra thì hỏng mất đại sự.

Tuy rằng Võ An tinh nằm trong phạm vi thế lực Đại Hùng tinh, Võ An tinh cảm thấy tự hào vì có vị cường giả bản địa cỡ Đường Thiên. Mà đây chính là cố hương của vị Hùng vương, vì vậy võ giả Đại Hùng tinh đóng ở đây rất nhiều. mộ phần mẫu thân Đường Thiên có võ giả đóng giữ.

Nhưng số lượng thám tử tại đây cũng chẳng ít, mỗi thế lực lớn đều rất hiếu kỳ với lai lịch của Đường Thiên.

Bốn người không phi hành, nơi đây là sát biên giới tinh cầu, biết phi hành tại nơi đây chắc chắn là cao thủ. Bọn họ cưỡi một chiếc toa xe phi thường không thu hút, phi hành dưới tầng trời thấp.

Tốc độ toa xe không nhanh, phi hành ba ngày ba đêm theo chỉ dẫn của Lục phân nhãn thì đi tới một sơn cốc cực kỳ hẻo lánh. Sơn cốc này chẳng có gì đặc biệt cả, sơn cốc nào cũng giống như vậy, cây cối rậm rạp mọc thành bờ thành bụi, dây leo chằng chịt, nhìn cũng biết là nơi hoang vu lâu lắm chẳng có người tới.

Vào bên trong sơn cốc, Lục phân nhãn trong tay Đường Thiên đột nhiên sáng lên.

Nó bỗng nhiên bay ra khỏi bàn tay Đường Thiên, sáu con mắt lúc sáng lúc tối, bỗng nhiên nó xoay tròn rất nhanh bay vào sâu trong sơn cốc. Tinh thần cả bốn người rung lên, theo sát đằng sau. Tuy rằng tốc độ Lục phân nhãn rất nhanh, nhưng mà đối với bốn người cũng chẳng đáng kể gì. Cây côi xung quanh to cao dị thường, ánh nắng không thể xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống. Bởi thế mà không khí tràn ngập mùi vị lá mục.

Sơn cốc dài hơn nhiều bọn họ dự đoán.

Ước chừng bay được mấy chục dặm thì có tiếng nước chảy xiết vọng tới, nước từ trong nham thạch chảy ra, dòng nước cực kỳ xiết, hiển nhiên trong lòng đất có dòng chảy ngầm.

Lục phân nhãn ở dưới sông ngầm, bốn người không có do dự, đồng thời nhảy xuống.

Lục phân nhãn linh hoạt như một con cá, bốn người du tẩu theo sát Lục phân nhãn, chẳng mấy chốc trước mắt tối sầm, dòng chảy đã ở trong lòng đất.

Đường Thiên có thể cảm thụ được, bọn họ đang không ngừng đi xuống.

Ước chừng khoảng hai mươi phút, Lục phân nhãn bỗng nhiên nổi lên mặt nước, Đường Thiên cũng vội vàng nhảy lên trên mặt nước. Xung quanh tối om om, nhưng mà đối với đám Đường Thiên không gian vẫn sáng như ban ngày.

Ở chỗ đáy động này thực rộng rãi, quang mang Lục phân nhãn lấp lánh lại bay về phía trước, bảy ngoặt tám chui.

"Cái chỗ thế này mà cha ngươi cũng tìm được thì thực lợi hại quá!" Lăng Húc bội phục sát đất, hắn đã hoàn toàn mất phương hướng.

Hạc và Tỉnh Hào cũng tỏ ra đồng tình, bọn họ cũng mất phương hướng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Lục phân nhãn chìm vào bên trong thạch bích, biến mất vô tung!

Bốn người sửng sốt, ngay sau đó không chút do dự tiến vào thạch bích. Chẳng có cảm giác trở ngại gì, bọn họ tựa như lướt qua không khí. Bốn người chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay lập tức cả đám bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Xung quanh bọn họ là hư không vô tận, biển đá mênh mông hiện ra tại trước mặt bọn họ. Mỗi một tảng đá đều có hình dạng thiên kì bách quái, lớn nhỏ không đồng nhất, dày đặc chi chít, bồng bềnh trôi nổi trong phiến hư không.

"Cái này là..."

Bốn người trợn mắt há hốc mồm.

Đường Thiên là người đầu tiên phản ứng lại: "Đuổi theo Lục phân nhãn!"

Mọi người như mộng như tỉnh, Lục phân nhãn ở xa xa chỉ còn thấy một chấm nhỏ, bốn người vội vàng thôi động thân hình đuổi theo. Tốc độ bốn người cực nhanh, nhanh chóng đuổi tới Lục phân nhãn. Lúc này cả đám xoay người nhìn lại, ở phía sau bọn họ, cái chỗ vừa mới xuyên qua là một tinh môn yếu ớt bồng bềnh trong hư không.

"Cảnh tượng này thực sự là đồ sộ!" Tỉnh Hào nhịn không được cảm khái thốt lên.

Đột nhiên Hạc trở nên cực kỳ kích động: "Ta biết rõ rồi! Cái chỗ chúng ta xuyên qua vừa mới rồi, chính là phần cuối Thiên lộ! Võ An tinh đã là giới hạn chân trời!"

Cả đám trở lên hưng phấn bừng bừng.

Từ xưa đến nay, ai cũng suy đoán, điểm cuối của Thiên lộ là cái gì, trong mắt mọi người đều nghĩ Thiên lộ khác cơ. Tiểu Nhị cũng nhẹ nhàng đi ra, trên mặt nó tràn đầy chấn động. Thế giới mênh mông bao la hùng vĩ như thế ở trước mặt thì ai cũng sẽ cảm khái bản thân nhỏ bé, giống như bụi.

Binh từ trong cơ thể Đường Thiên phập phềnh đi ra: "Không phải thánh giả, xuyên không qua cái phiến hư không này."

Trong những người này, lão phục hồi lại tinh thần sớm nhất, bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề thực tế.

"Không sai, cái này đối với chúng ta rất không có lợi." Hạc trầm giọng bảo: "Thánh vực thánh giả nhiều như vậy, hư không như vậy đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn không là vấn đề. Mà chúng ta không có nhiều thánh giả như vậy."

Trong hư không, năng lượng cực kỳ ít ỏi, lại không có không khí. Hơn nữa nếu như không có phi hành thuật, căn bản nửa bước khó đi.

"Chính là thánh giả cũng không dễ dàng." Tỉnh Hào nói: "Nơi đây năng lượng thưa thớt, chân lực thánh giả tiêu hao rất lớn. Hơn nữa bọn họ còn cần phòng ngừa chân lực chảy ra ngoài."

Đường Thiên bỗng nhiên nói: "Kỳ thực nơi đây rất thích hợp linh năng lượng thể chúng ta a."

Các người khác sửng sốt.

"Chúng ta tiêu hao chẳng mấy năng lượng, các ngươi lĩnh ngộ đều là pháp tắc, ta có một cảm giác, hư không là chiến trường rất thích hợp chúng ta." Đường Thiên nói.

Mọi người gật đầu, Đường Thiên nói không sai, bọn họ đều đi theo lộ số linh năng lượng thể mà tu thành hồn vực, khác hoàn toàn các thánh giả khác.

Thánh giả bình thường, hồn vực phụ trách điều hành năng lượng, mà chứa đựng năng lượng lại vẫn là thân thể.

Thế nhưng thân thể Đường Thiên không có năng lượng, năng lượng trực tiếp chứa tại trong hồn vực. Trước bọn họ không có ai dùng hồn vực chứa năng lượng, bởi vì năng lượng sẽ ăn mòn hồn vực. Thế nhưng đám Đường Thiên trải qua việc khứ năng lượng hóa võ hồn làm cho thân thể không chịu sự ăn mòn của năng lượng mà lại trở thành chỗ chứa năng lượng.

Thân thể kinh mạch, đan điền dung nạp có hạn, nhưng hồn vực có thể dung nạp năng lượng lớn hơn rất nhiều.

"Ta cảm thấy chúng ta đi theo con đường này không biết có phải là trèo lên điểm cuối Thiên thê(thang trời) hay không, cái gọi là thượng đan điền?" Hạc nói ra vấn đề suy tư đã lâu: "Trước đây chúng ta tu luyện, nhất giai nhất giai đan điền kết thành, đích cuối cùng chính là mi tâm thượng đan điền."

"Thuyết của Hạc rất có đạo lý!" Tỉnh Hào liên tục gật đầu: "Nhưng mà thang trời chưa từng có ai tu luyện thành công. Theo lý luận lên trên, ta cảm thấy sắp tiếp cận, dung lượng hồn vực lớn hơn nhiều so với kinh mạch và đan điền trì, nó tương đương với một không gian. Năng lượng bên trong kiếm hồn của ta gấp năm lần trước đây."

"Ta cũng lớn hơn năm sáu lần trước đây." Hạc nói: "Nhưng mà năng lượng bên trong không tinh thuần bằng chân lực, dù sao do không trải qua tinh luyện với rèn luyện của kinh mạch."

"Không sai." Lăng Húc luôn bưng kín miệng cũng nhíu mày: "Năng lượng không đủ tinh thuần, sử dụng ra có điểm kỳ quặc, uy lực nhỏ đi rất nhiều, khống chế cũng tương đối khó chịu."

Lấy hồn thuật Hồn vực khống chế năng lượng, nếu như năng lượng không đủ tinh thuần, độ khó khống chế trở lên rất lớn, hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng tới uy lực hồn thuật.

Đường Thiên chợt nghĩ: "Nếu như trong hồn vực có thêm một cái hồn thuật tinh luyện và rèn luyện chân lực thì sao nhỉ?"

Cặp mắt Tỉnh Hào sáng ngời: "Biện pháp này có ý tứ!"

Hai người kia cũng bị ý tưởng của Đường Thiên hấp dẫn, hai mắt Hạc liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị: "Tuy rằng sẽ chiếm hồn giá trị, nhưng mà nếu như có thể đạt được chân lực có năng lượng tinh thuần như vậy thì vẫn đáng giá."

"Có hồn thuật như vậy hả?" Lăng Húc nhịn không được buột miệng hỏi.

Hạc cười khổ: "Hình như không có."

Đường Thiên chẳng hề để ý bảo: "Chúng ta cứ tạo một cái là được."

Tỉnh Hào gật đầu: "Chúng ta đi một con đường hoàn toàn mới, tất cả đều cần phải tìm tòi, tiên hiền chính là đau khổ dò xét như vậy, bây giờ đến phiên chúng ta rồi."

"Đúng vậy đúng vậy!" Đường Thiên liên tục gật đầu, tiếp theo hứng thú bừng bừng hô vang: "Nếu đã hồn vực chúng ta, tức là hồn vực hoàn toàn mới, chúng ta có nên đặt cho một cái tên mới không?"

"Huênh hoang quá!" Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, bĩu môi xem thường.

"Tiểu Húc Húc ngươi đã nói như vậy, ta tính ngươi tự động bỏ quyền lợi." Đường Thiên đắc ý dào dạt.

"Dựa vào cái gì? Muốn đánh nhau hả?" Lăng Húc trừng mắt.

Hạc vừa thấy hai người lại muốn đánh nhau bèn vội vàng nói: "Vậy đặt tên là gì?"

Đường Thiên vội vàng nhấc tay: "Đương nhiên gọi là Đường vực!"

Lăng Húc dứt khoát bảo: "Đánh một trận trước đã!"

Hạc nhíu mày: "Tên chung cho cả đám đi."

Tỉnh Hào ha ha cười: "Ta cảm thấy, chún ta đều từ linh năng lượng thể tu luyện thì cứ gọi là Linh vực đi."

Đường Thiên vô tình bị trấn áp, đề nghị của Tỉnh Hào được mọi gnười nhất trí đồng ý.

Trong hư không, khái niệm thời gian và không gian trở nên rất mơ hồ.

Phiến thạch hải làm cho bọn họ cảm giác gần ngay trước mắt, không ngờ phải bay tròn sáu ngày, mới bay đến sát biên giới. Hư không không có không khí, phi hành không có trở lực, tốc độ trở nên cực nhanh, nhanh đến mức trước đây bọn họ cũng không dám tưởng tượng. Bay tròn sáu ngày, cái cự ly này có thể tưởng tượng lớn nhường nào.

Bay đến một hồi, phiến thạch hải đồ sộ và mênh mông càng thêm chấn động lòng người.

Hòn đá lớn tựa như một ngọn núi, mà hòn đá nhỏ chỉ như hạt đậu xanh, chúng nó lặng lẽ bồng bềnh trong hư không, tựa như lá chắn lớn ngăn trở lối đi.

"Mọi người cẩn thận nhé!" Tỉnh Hào trầm giọng nói.

Liên tục bay sáu ngày, bốn người cũng có chút mệt mỏi rã rời, bọn họ dồn dập lấy tinh thạch ra bổ sung năng lượng. Phương thức cả đám bổ sung năng lượng phi thường khác lạ, chỉ cần bóp vỡ tinh thạch, những năng lượng phân li liền bị hút vào mi tâm, trực tiếp nhập hồn vực.

Thánh giả bình thường cần phải dùng kinh mạch hấp thu thì cách này thuận lợi hữu hiệu hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc, bốn người liền khôi phục tinh thần, cái phiến thạch hải mênh mông khiến thần tình mọi người đều có chút nghiêm trọng. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy chỗ nào như vậy, ai cũng không biết bên trong sẽ có nguy hiểm gì hay không.

Lục phân nhãn chìm vào biển đá, bốn người theo sát sau mà không chút do dự đồng thời bay vào biển đá.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top