Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiều Kiều Vô Song
“Con nên tạ ơn cha vẫn cứu cái mạng nhỏ của con vào thời điểm mấu chốt mới phải, con còn tưởng rằng cha xa cách với con gái đã lâu nên không nói chuyện gì cho con gái biết. Hơn nữa đến giờ khắc này, cha vẫn nói lời dối gạt con gái!”.Giọng nói của ông hơi đáng ngờ, đứng dậy đến bên ta, vươn tay vuốt ve mặt ta: “Đứa trẻ đáng thương, người làm cha như ta, từ khi con còn nhỏ đã không tận trách, lại có thể khiến hiềm khích giữa hai ta lớn đến vậy sao?”.Ta cười nói: “Cha yên tâm, ngoài cái miệng ra, con gái hệt như người mong muốn, toàn thân không thể cử động, không thể gây tổn hại gì cho người. Huống chi, cha nghĩ con gái sẽ làm hại người sao?”.Ông quay lại ngồi xuống ghế, tự vươn tay rót một chén trà, khẽ hớp một ngụm: “Đúng là trà ngon, Ninh vương điện hạ quả nhiên đối xử với con như châu như báu, mặc dù hắn đã sớm biết con là Quân Triển Ngọc. Với tính tình của hắn, vậy mà lại mắt nhắm mắt mở. Nhiều năm trước cũng vậy, nhiều năm sau cũng thế, hắn thật sự rất tốt với con, rất tốt với người cha của con này”.Mặc dù ta không thể động đậy, nhưng lời ông nói lại như con dao mài cực sắc cực nhọn, cắt gọt từng thớ thịt trên người ta. Lúc đầu không đau, nhưng về lâu về dài lại đau thấu xương tủy.Ông lại có thể lợi dụng lòng tốt của Hạ Hầu Thương để đối phó với hắn?Trong suy nghĩ của phụ soái, rốt cuộc ta là con gái của ông, hay chỉ công cụ tranh đấu?“Nằm trên giường đã lâu, mặc dù thân thể không thể nhúc nhích, nhưng tai mắt vẫn nhanh nhạy. Đôi khi, con thường nhớ tới những chuyện trước kia, nhớ tới hoa mộc đàn nở rực rỡ đầu thôn, từng đóa từng đóa rơi xuống vạt áo, trẻ con trong thôn vui đùa dưới tàng cây, cha mẹ chúng đứng bên nhìn. Không biết tại sao, cuối cùng con vẫn không nhớ nổi cha có ở bên con không, nhưng có lúc, lại phảng phất như ở trong mơ. Trong mơ con thấy người đắp chăn cho con, không biết tại sao, chỉ thoáng nghĩ đến, cha chỉ còn lại một bóng dáng mông lung, không thể nhìn rõ gương mặt người. Hôm nay xem ra cảm giác của con chân thật đến thế…”.Nắp chén lạnh lẽo quệt qua chén trà, ông lại hớp thêm một ngụm mới nói: “Ta biết từ nhỏ con đã thông minh lanh lợi, có chủ kiến riêng, thật ra cha cũng hơi hối hận, tại sao lại dạy con nhiều thứ như vậy…”. Tiếng nắp chén vang lên giòn giã, “Vốn tưởng rằng con chỉ là một đứa con gái, cuối cùng sẽ trở về khuê phòng, nhưng không ngờ rằng, sau này con lại có thành tựu phi phàm!”.Ta cười khổ một tiếng: “Thành tựu phi phàm? Cha à, người nghĩ rằng mình nuôi ong tay áo sao?… Nhưng, cha à, con chỉ thực hiện những yêu cầu của người một cách tốt nhất thôi. Con nhớ mãi hai chữ ‘Hiền lương’ trên con dấu màu xanh biếc ấy, người yêu cầu con làm hiền thần lương tướng, mặc dù con không thể làm được quá lâu, nhưng vì không muốn làm ngươi thất vọng nên đã làm hết sức. Chẳng lẽ con sai rồi sao?”.“Cạch!”, đặt chén trà xuống bàn, ông thở dài nói: “Ta cũng không ngờ rằng con lại làm tốt như vậy, tốt đến mức có thể hạ lệnh thay cha mà không có tướng sĩ nào không nghe theo, chỉ cần một mật hiệu của con, Thất Tinh Vệ kia có thể can đảm phạm thượng… Con còn nhớ trận chiến trên núi Đỗ Thanh, cha đã nói tính trước làm sau, con không đồng ý, muốn lợi dụng lúc gió mưa vừa dứt, núi đầy bùn đất, hàng ngũ của Thiết Xá Mộc rơi vào Vọng cốc, sẽ tiến vào nhất loạt… Con vừa nói rõ, chúng tướng đồng thanh khen ngợi, lại càng nóng lòng muốn thử, lanh chanh dẫn quân. Ta còn chưa hạ lệnh, chúng tướng đã coi con là thủ lĩnh”.Ta nhớ lúc ấy, ông mặc bộ giáp sắt màu bạc, trong quân doanh đỏ rực rộng thênh thang, sắc mặt ông lúc sáng lúc tối, nghe lời thuật của bọn ta, ông gật đầu mà cười đầy tán thành. Trong mắt tràn ngập vẻ ngợi khen: “Tốt lắm, mời Quân thiếu tướng dẫn một vạn binh mã làm tiên phong”.Ta cho rằng lúc ấy ông thật lòng ủng hộ ta, nhưng không ngờ rằng nội tâm ông đã sớm nảy sinh hiềm khích, hiềm khích với con gái ông, một Tướng quân không thể tại vị lâu dài sao?“Hồi đó người không đồng ý sao?”.Ông lạnh lùng cười một tiếng: “Lúc ấy triều đình đã thám thính tướng lĩnh Quân gia rồi, mật thám dưới quyền Ninh vương lại càng sục sạo khắp nơi, chỉ chờ Quân gia rơi vào lưới. Cha định để đến đêm sẽ dẫn con đi, nhưng con lại náo loạn như vậy. Để tránh khiến họ khả nghi, cha đành phải đồng ý. Nói đến đây, ta còn phải đa tạ con, nếu không nhờ con dẫn quân tiên phong, sao cha có thể thoát thân thong dong như thế?”.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.