Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiều Kiều Vô Song
Siêu Ảnh và Lục Nhĩ đánh nhau loạn xị. Bên trong nhà chỉ nghe thấy tiếng quyền cước vùn vụt, trầm thấp nặng nề. Làm như tránh né bọn họ ngộ thương, ta dời bước chân về hướng cửa, vậy mà mặc dù Lục Nhĩ đang mải đánh nhau với Siêu Ảnh nhưng vẫn chú ý đến hướng đi của ta, vừa thấy vị trí của ta bất thường thì gọi: “Tướng quân, người tìm cái ghế nghỉ ngơi một lát đi, không bao lâu nữa, thuộc hạ sẽ xử lý xong tên này!”.Hắn vừa gọi như thế, Siêu Ảnh cũng chú ý đến ta nên đánh hết sức với Lục Nhĩ. Trong lúc cấp bách, hắn giơ tay huýt sáo, mấy người còn lại trong Bát Tuấn chợt hiện ra, canh giữ ở hành lang dưới cửa.Ta thầm mắng, cũng lo lắng vô cùng. Biết rằng dây dưa càng càng lâu thì càng khó thoát thân. Thấy bọn họ nhìn ta với đôi mắt tinh tường, ngẫm nghĩ một lát, ta không dịch về phía cửa nữa mà đi ngược vào bên trong. Họ thấy ta không muốn bỏ đi nữa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, tập trung tinh thần quyền qua cước lại.Ta đi tới bên cạnh đóa mẫu đơn trang trí kia, vươn tay mở cánh cửa ngầm. Bên trong cánh cửa hiển nhiên có Hạ Hầu Thương nằm sấp trên giường. Ta vừa bước vào, liền mở rương gỗ ra, lục ra một tấm vải gấm nhuốm máu, đặt lên chỗ đầu vai để hở. Tấm vải gấm xanh nhạt thêu hoa văn rực rỡ phức tạp này có màu sắc không khác bộ đồ trên người hắn là bao, nhìn nhác qua, cứ như người hắn bị nhiễm máu tươi trong phút chốc, ném lên giường liền nhận thấy ngay. Ta bước nhanh tới, lớn tiếng kêu: “Vương gia, Vương gia, ngài làm sao vậy, ngươi là ai… Lục Nhĩ?”.Nghe thấy tiếng kêu của ta, Lục Nhĩ và Siêu Ảnh ngừng đánh nhau, chạy vội về phía góc phòng. Tấm vải gấm màu xanh nhạt thấm đẫm máu đập vài mi mắt hai người, khiến họ kinh hoàng lên tiếng: “Làm sao vậy?”.Ta lạnh lùng nói: “Có người xông vào, đâm Vương gia một kiếm, bị ta kêu nên giật mình, chạy theo đường cửa sổ. Xem ra nơi này không thể ở nữa rồi, các ngươi gọi những người khác tới, sai người lập tức chuẩn bị xe, chúng ta vào cung luôn!”.“Nương nương bằng lòng vào cung?”.“Dù sao cũng phải để Vương gia an toàn rồi hãy nói”.Có ta ngồi bên giường, Siêu Ảnh không tiến lên xem xét cẩn thận nữa, quay lại cạnh cửa, ý bảo mấy người khác tiến lên nghe hắn sai bảo. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa đỗ lại trong viện, mà ta cũng nhân cơ hội này lấy mảnh vải trắng buộc vào chỗ “bị thương” của Hạ Hầu Thương. Như vậy, lúc họ đưa người vào nhà thì sẽ không sinh lòng ngờ vực.Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.Ông đã lập mưu tính kế trùng trùng điệp điệp để Hạ Hầu Thương rơi vào tình cảnh như thế, như vậy chắc ông có điều yêu cầu ở ta. Đối với những thứ khác, ta có lẽ không hiểu rõ lắm, nhưng đối với nước cờ này của ông, ta nào có thể không quen?Cho nên, trước khi người trong cung chưa tới, con đường tiến cung này, giả sử ta vẫn không hành động, ông cũng sẽ cho người cản ta vào cung.Lầu Uyên ương cách hoàng cung không xa lắm, nếu cưỡi ngựa thì trong khoảng một nén hương sẽ đến ngay. Nếu ngồi xe ngựa, băng qua đường Triêu Dương vào Đông Hoa môn, có bẩm đi báo lại cũng không quá hai nén hương. Nhưng ta biết, ông điều binh khiển tướng nhiều năm, thứ am hiểu nhất chính là tranh thủ từng giây, một đoạn đường dài như vậy cũng đủ để ông bố trí rồi.Ta hơi lo lắng, Tiểu Thất ở dưới lầu, xảy ra động tĩnh lớn như thế mà cũng không thấy hắn đi lên. Lẽ nào, Tiểu Thất đã rơi vào tay ông rồi chăng?Cho nên, khi bọn ta ra khỏi lầu Uyên ương chưa được mấy bước, thì năm ba tên ăn mày tiến lên chặn lại. Mấy tên trộm cắp vặt vãnh ấy tất nhiên không chặn được đám Siêu Ảnh, nhưng những người vốn dĩ vung tay đã có thể giải quyết sự tình lại cứ thế bị chúng quấn lấy như rắn quấn cây. Giờ mới phát hiện, thì ra chúng đều biết võ công, mà khi người hô lên, còn có tên ăn mày khác chui từ ngõ sâu ra, có hai người mang tới một thùng lớn, bước nhanh tiến tới gần cỗ kiệu. Hội Siêu Ảnh đề cao cảnh giác, vừa đánh nhau tiếp cận đám người xông về phía này. Nhưng chúng lại không ra tay, chỉ đồng thanh kêu lên một tiếng, hai người mang thùng kia cùng nâng đáy thùng bằng hai tay, chất lỏng trong thùng gỗ liền tràn ra trút xuống cỗ kiệu. Chỉ nghe thấy đỉnh kiệu như có tiếng mưa nặng hạt, mùi chua loét lọt vào trong mành. Thứ họ dùng lại là đồ ăn thừa mà tửu lâu lưu cữu mấy ngày rồi!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.