Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiều Kiều Vô Song
Ta uống một hớp, khen: “Tay nghề của Hoàng tử thật khéo, nhưng trà pha hơi ngọt ngấy. Nói về tay nghề pha trà, vẫn là Tiểu Thất am hiểu nhất…”. Ta quay mặt lại cười với Quân Sở Hòa, “Phụ thân, từ hồi thiếu niên, con gái và Tiểu Thất chưa từng chia xa, con đã ăn quen đồ cậu ấy nấu rồi, có thể cầu tình phụ thân cho Tiểu Lục và Tiểu Thất trở lại bên con không? Mặc dù thị tỳ Tây Di hầu hạ rất tốt, nhưng mấy lời họ nói con gái nghe không hiểu, thấy không tiện lắm ạ”.Quân Sở Hòa tỏ vẻ khó xử, Ô Mộc Tề lại đồng ý ngay: “Do bổn vương mấy ngày qua bận quá, lại quên béng chuyện này. Nàng yên tâm, ngày mai bổn vương sẽ bảo họ tới. Nói tới đây, nàng tới Tây Di xa xôi, không quen ngôn ngữ và đồ ăn thức uống, là do ta sơ sót”.Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói: “Không biết Giang tiểu thư có tới đây không? Về sau e rằng ta phải chung đụng lâu dài với nàng ta, hay là Hoàng tử cũng gọi nàng ta đến để bọn ta ôn lại chuyện xưa?”.Nghe vậy, sắc mặt Ô Mộc Tề trở nên âm trầm. Thần sắc trong mắt Quân Sở Hòa lại càng khó lường, hai người hồi lâu không lên tiếng.Ta liền cười nói: “Nếu Hoàng tử thấy khó thì thôi vậy”.Quân Sở Hòa thở dài nói: “Ngọc nhi, con đừng để khúc mắc trong lòng nữa, về sau con sẽ biết Hoàng tử có lòng với con”.Ta thầm cười lạnh. Khúc mắc trong lòng ư? E rằng các người sợ nàng ta tới sẽ để ta moi hết thông tin phải không? Nhất định Giang Tử Sơ có thứ khiến Ô Mộc Tề cảm thấy hứng thú, cũng như ta vậy, trên người có thứ khiến y thích thú, có thể trở thành con đường chói lọi của y, giúp y hướng tới ngày lành!Nhưng ta không thể gặp Giang Tử Sơ thì làm sao mới có thể moi được bí mật trên người nàng ta chứ?“Ài… Không bằng về sau phụ thân năng đến chơi với con, có thể nói chuyện với con cũng được. Không biết tại sao, sau khi biết tin này, đôi khi con lại nhớ tới những việc và người trước kia. Người thì chết, kẻ thì mất dạng, vốn cảm thấy thế sự vô thường, đời người vô tận, nghĩ mãi đời con cũng không thể vượt qua lẽ này. Nếu có thể quay trở lại, không bằng ở Quân gia thôn tầm thường, ngồi mãi trên chiếc ghế trúc, để ánh mặt trời soi tỏ khuôn mặt”.Chẳng qua ta cho hai người họ thấy Quân Triển Ngọc đã không còn chí khí hùng mạnh của năm đó nữa, sẽ không gây thêm phiền hà gì cho họ nữa, chẳng qua chỉ mong giữ được sinh mạng nhỏ bé trong bụng mà thôi, để họ buông lòng phòng bị.Lời ta nói vào tai họ, có lẽ vẫn khiến họ không tin tưởng, nhưng yêu cầu của họ đối với ta vẫn luôn giữ lại chút tôn trọng, nói không chừng Quân Sở Hòa thật sự sẽ thường đến thăm ta. Như vậy, ta không tin không nhìn được gì từ ngôn hành cử chỉ của ông. Ông là cha ta, ta là con gái của ông, ông có thể hiểu rõ ta, chẳng lẽ ta không thể hiểu rõ ông?Nhưng ta không ngờ rằng, lúc lơ đãng ngước mắt lên, vậy mà lại thấy ánh mắt mang đôi phần tiếc thương. Không ngờ lại là ánh mắt của Ô Mộc Tề, thế nhưng y lại nói: “Nếu đã vậy, cứ để cho Giang cô nương đến chơi với nàng đi. Nàng ta cũng đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn có chuyện để nói”.Quân Sở Hòa có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ô Mộc Tề, nhưng không khuyên can gì, chỉ cười nói: “Con gái, cha sẽ bớt chút thời gian thường xuyên tới thăm con”.Một ngày sau, quả nhiên Tiểu Lục và Tiểu Thất được đưa đến viện ta. Họ được sắp xếp ở ngoại viện, lúc tới gặp ta đã được giải huyệt câm. Ngoại trừ võ công chưa thể khôi phục, họ đã có thể hoạt động tự nhiên như người bình thường.Bọn ta bị nhốt ở một nơi, không thể trao đổi tin tức. Mặc dù ở trong viện không bị hạn chế hành động, nhưng lại như chim ưng gãy cánh, nào có khả năng phóng lên trời vút bay?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.