Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Edit: Arisassan
Mỗi khi lập kế hoạch, Mục Nhung luôn đặt mình vào vị trí của đối thủ, hoàn toàn gạt bỏ cảm xúc của mình ra, hòng suy đoán ở trường hợp như vậy thì đối thủ sẽ sử dụng thủ đoạn nào. Chỉ cần có đủ thông tin cá nhân thì cách suy đoán đó sẽ có tỷ lệ chính xác vô cùng cao. Thế nhưng không giống với các đối thủ lúc trước, quốc sư Bắc Thần là bán yêu, còn là bán yêu lai giữa đại yêu và dã thú bình thường, lối suy nghĩ vốn hoàn toàn khác với con người, dù Mục Nhung có nhập tâm cỡ nào cũng không thể hiểu được suy nghĩ của yêu thú. Do vậy, khi đối đầu với quốc sư Bắc Thần, hắn chỉ có thể đánh đến đâu hay đến đó. Căn cứ theo địa điểm xuất hiện và tập tính chỉ ăn hoa quả của quốc sư, có thể phỏng đoán rằng nguyên hình của y là động vật ăn cỏ sinh sống ở khu rừng phía bắc. Ngay lúc tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn và Dung Dực, Nhạc Ân cũng dựa theo sắp xếp của Mục Nhung mà đoạt xác một tù binh, hắn dùng hổ phù hiệu lệnh quân sĩ bình thường nhanh chóng rút lui, chỉ có quan quân tu vi từ Chân Võ cảnh trở lên ở lại chia ra hành động, đốt cháy tất cả quân trướng, cả doanh địa hoá thành biển lửa. Giống như dự đoán của Mục Nhung, sợ lửa là bản năng của động vật sống trong rừng, phủ quốc sư lúc trước cũng không hề có vật dễ cháy, tuy tu vi của y đã đến Thần Thánh, nhưng khi phát hiện xung quanh bắt đầu nổi lửa thì phản ứng đầu tiên vẫn là lập tức bay lên trời để tránh đi. Thừa dịp y hoảng loạn trong phút chốc, Mục Nhung không có khả năng đánh trực diện lập tức hoá quỷ ẩn đi, Dung Dực thì vô cùng ăn ý lấy cung ra bắn, ba mũi tên sắc nhọn nháy mắt đã bay đến bên cạnh quốc sư trên không trung. Nhưng rốt cuộc quốc sư vẫn là đại yêu trăm tuổi, dù tài bắn cung của Dung Dực có siêu thần đến mấy, đòn đánh bất ngờ kia vẫn bị hàn khí hộ thể của y cản lại. Thấy mũi tên huyền thiết bị hàn khí vô hình kia đông cứng, Mạc Quy nắm chặt bút ngọc, lăng không hành văn thiết hoạ ngân câu*, nguyên khí lẫm liệt thiên quân vạn mã* lao nhanh về phía trước. Dung Dực như một con chim ưng đứng thẳng người trên đỉnh quân kỳ, đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo ngoại trừ sát ý ra thì không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, ánh mắt khoá chặt vào quốc sư Bắc Thần trên không trung, chỉ cần y lộ ra một sơ hở thôi là sẽ lập tức bắn tên tới. [*lăng không hành văn: viết chữ trên không/ thiết hoạ ngân câu: miêu tả cách dùng bút của văn nhân, nét bút vừa tráng kiện vừa nho nhã] [*thiên quân vạn mã: chỉ số lượng (thường là quân đội) đông đảo, hùng mạnh] Ba người đều có tu vi Thần Thánh cảnh, tiếc là quốc sư Bắc Thần có kinh nghiệm trăm năm, Dung Dực chỉ mới vừa tiến giai nên chưa tạo ra chiêu thức đặc biệt cho riêng mình, Mạc Quy cũng không có thế mạnh gì ở mảng chiến đấu, do đó quốc sư lấy một địch hai vẫn dần dần chiếm thế thượng phong. Mỗi lần bọn họ giơ tay nhấc chân, phong vân đều đổi sắc, thấy toàn thân quốc sư Bắc Thần được hàn khí hộ thể khó có thể công phá, Nhạc Ân mai phục bên cạnh đành phải bắt đầu đợt tấn công lần hai, hắn chỉ huy mọi người vây thành một vòng xung quanh, ngàn vạn mũi tên lửa bắn thẳng lên trời. Quốc sư dường như thật sự sợ lửa, vừa nhìn thấy mũi tên lửa đầy trời liền lui về sau, hai mắt chuyển tới chuyển lui giữa các binh lính bình thường đang đứng phía dưới, cuối cùng nhìn thấy một người đang đắc ý cười nói: "Haha, lúc trước mỗi khi đến mùa đông, chúng ta cũng hay làm vậy để xua con mồi ra khỏi rừng đó." Lập tức đoán được người này chắc chắn là người đã chỉ huy quân đội phóng hoả, ánh mắt của quốc sư Bắc Thần lạnh đi, không chút do dự chém ra một vệt hàn khí, chỉ trong nháy mắt đã làm cho tên con người vướng tay vướng chân này hoá thành vụn băng. Đến khi từng mảnh vụn đều bị gió thổi đi mới giật mình hoàn hồn, ngữ điệu vừa rồi của người nọ hình như có hơi quen tai, thế nhưng từ trước đến giờ y luôn hành động vô cùng quyết đoán, cũng không nghĩ thêm gì nữa, chỉ tự nhủ, thôi, dù sao cũng đã giết rồi... Việc Dung Dực liên thủ với Mạc Quy vẫn không thể đánh lại quốc sư hoàn toàn nằm trong dự liệu của Mục Nhung, nhưng khi thấy yêu quái này tung một chiêu diệt trừ Nhạc Ân, hắn cũng phải kinh ngạc trong lòng, như thế này đâu có giống hai người có quan hệ đặc biệt với nhau đâu chứ? Quỷ hồn đương nhiên sẽ không chết thêm lần nữa, Mục Nhung vẫn đang kinh ngạc, đương sự Nhạc Ân đã nhanh chóng nhẹ nhàng bay về, thở dài nói: "Tên quốc sư này đúng là một kẻ ngoan độc mà, may là ta chạy nhanh đấy!" "Ngươi thật sự không có ấn tượng gì về y à?" Nếu hắn không tận mắt nhìn thấy bài vị của Nhạc Ân thì Mục Nhung cũng phải nghi ngờ chính bản thân mình, tại sao hai người này gặp nhau lại không có phản ứng gì chứ, thay vào đó quốc sư lại có thái độ khác thường với Dung Dực?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.