Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Một Mảnh Phù Hoa
Vì Bối Kỳ chỉ bệnh nhẹ nên nàng được về ngay buổi sáng hôm sau, Bối Vịnh Thi bồi nàng về, Bạch Dĩnh cũng may phước được Bối Vịnh Thi cũng chở về trường học. Trên đường đi, đôi lúc Vịnh Thi sẽ nói gì đó với Bối Kỳ, mà lần này Bối Kỳ không giữ thái độ đáng ghét như trước nữa, cũng nhàn nhạt trả lời Vịnh Thi. Bạch Dĩnh nghe hai mẹ con nàng hỏi nhau về việc học, việc làm, có vẻ như đã từ lâu rồi hai người chưa nói với nhau nhiều đến thế.Về tới kí túc xá, Bối Kỳ nhanh chóng quay về phòng vì nàng không có áo lạnh dày, mà trời thì đang rất lạnh. Bạch Dĩnh đứng ở cạnh cửa ghế phụ của Bối Vịnh Thi, mỉm cười:– Em lên phòng nhé, chị về cẩn thận.Bối Vịnh Thi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn thân ảnh của Bạch Dĩnh đi từ từ khuất tầm mắt mình. Nàng nói khẽ, cám ơn em. Bạch Dĩnh mỉm cười, coi như tai hồ ly của nàng không thính đi, nàng chưa nghe Bối Vịnh Thi cảm ơn đâu.Lái xe trở về, Bối Vịnh Thi mãi suy nghĩ miên man về con gái mình, về Bạch Dĩnh, nàng thấy mối quan hệ với con có vẻ tươi sáng hơn rồi. Điều này nàng nghĩ mình nên cảm ơn Bạch Dĩnh một tiếng, mà cảm ơn như thế nào cho đúng nàng cũng không rõ, cũng bởi vì trước giờ nàng cũng có cảm ơn ai?Tối đó, lần đầu tiên lên lớp yoga mà nàng thấy hồi hộp. Mặc một bộ trang phục trang nhã như trước giờ nàng hay mặc, đi bộ lên trung tâm. Hôm nay thầy dạy một động tác mới, mà Bạch Dĩnh thì chẳng giống người mới tí nào, nàng tập được luôn cả những động tác khó mà thầy dạy. Thứ mà Bối Vịnh Thi phải tập rất lâu mới có thể làm. Có lẽ hồ ly trời sinh dẻo dai như thế.Đôi khi trong lúc tập, Bối Vịnh Thi lơ đãng nhìn qua chỗ Bạch Dĩnh, nàng ấy trời sinh mị lực, thu hút không ít nam nhân vây theo. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Bối Vịnh Thi định tiến đến chỗ Bạch Dĩnh thì thấy có một bạn nam cũng đang tiến lại, hai người trò chuyện gì đó, nàng thấy Bạch Dĩnh cười ha ha, rồi liếc mắt sang nhìn nàng. Bối Vịnh Thi đương nhiên là đào tẩu khỏi ánh mắt Bạch Dĩnh, chuyên tâm uống nước.Lại tập yoga một lúc thì hết giờ, thân thể cũng thư giãn hơn không ít, Bối Vịnh Thi lau mặt rồi khoác áo khoác đi về nhà, quên béng đi lời cảm ơn dành cho Bạch Dĩnh. Bạch Dĩnh lại theo thói quen bám theo đuôi Bối Vịnh Thi nói vài ba câu bâng quơ, Vịnh Thi mỉm cười đáp lại nàng, đang định buông ra hai chữ cảm ơn thì tên nam nhân kia lại tới bắt chuyện với Bạch Dĩnh.Bạch Dĩnh hơi hơi chau mày, nói:– Có chuyện gì sao?– Chị về trước nhé.Bối Vịnh Thi quay đầu, định một mạch đi về nhà. Người ta sắp có một mảnh nhân duyên tốt, nàng làm thế nào dám đứng lại phá đám, vẫn là phải tuân mệnh về nhà thôi. Nhưng Bạch Dĩnh kéo tay nàng lại, thấp thấp giọng như cầu xin, nói:– Chị đừng đi.Lòng Bối Vịnh Thi hơi nhũn ra, không đi thì không đi, sợ gì chứ?– Em rảnh không? Tôi mời em dùng cơm được không?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.