Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Một Mảnh Phù Hoa
Trên xe bus về trường, Bạch Dĩnh không nói lời nào với Bối Kỳ, nàng cũng không muốn xen vào gia đình người khác, nhưng mà không phải Bối Kỳ hành động như vậy với mẹ mình thật quá đáng sao? Rõ ràng ánh nhìn của mẹ Bối Kỳ hiền dịu đến thế, ấm áp đến thế, nhớ tới ánh nhìn của mẹ mình Bạch Dĩnh chỉ thấy nổi da gà, mẹ nàng mà nhìn chằm chằm, sau đó thể nào cũng lộ chân thân cạp vào đầu nàng.– Mình nghĩ cậu nên đối tốt với mẹ cậu hơn- Dĩnh lấy trong túi ra hai viên kẹo, ném cho Bối Kỳ một viên.Bối Kỳ nhận lấy, bóc vỏ rồi cho vào miệng mình: – Mình ghét mẹ, mẹ không cho mình nhận cha.– Tại sao?- Mẹ chỉ nói, đến một ngày con sẽ biết. Mà cậu biết không, cha mình là một người giàu, nếu được cha chăm lo mình cũng chẳng cần phải lấy học bổng với đi làm thêm rồi.- Giàu cỡ nào?- Thật ra Bạch Dĩnh rất vui, vậy là Vịnh Thi không có nam nhân bên cạnh, nàng cũng không hiểu vì sao nàng vui. Chỉ biết trong lòng hồ ly đang nở hoa, bông hoa tung lên, làm một cơn mưa ngàn hoa rơi xuống đất.Bối Kỳ đẩy đưa cục kẹo trong khoang miệng mình, ngẫm một lúc rồi nói: – Thật ra, cha mình chỉ là giàu nhờ trồng lúa này nọ thôi, không phải nức đố đổ vách, nhưng nếu mình về với ông có thể đi du học rồi.– Thật ra, Bối Kỳ này, nếu cha cậu muốn chăm cho cậu, ông đã chủ động chăm rồi, đừng giận mẹ mình.- Bạch Dĩnh giả vờ trưởng thành nói, thật ra nàng cũng không muốn Bối Kỳ bất hòa với mẹ nàng, vì như vậy Vịnh Thi sẽ không vui. Nàng nghĩ vậy.Nghĩ cũng đúng, Bối Kỳ trầm ngâm suy nghĩ, Bạch Dĩnh để yên cho nàng nghĩ. Quả thật là như vậy, đàn ông đỉnh thiên lập địa, muốn chăm con mình thế nào mà không được. Nhưng, Bối Kỳ cũng không phải chỉ vì như vậy mà xa cách mẹ mình.Nàng sợ ma, rất sợ.Ở gần mẹ không ma nhỏ thì ma lớn, không phải ma dữ thì là ma hiền, nàng sợ chết khiếp. Cho nên từ năm hiểu chuyện đã tránh xa mẹ, có lẽ vì vậy mẹ và cha không sống chung được với nhau, có lẽ vì vậy nên gia đình nàng mới đổ vỡ.Hai người không nói gì, mỗi người một tâm tư đi về kí túc xá trường.Học một mạch cho tới chủ nhật, các nàng chia tay ai về nhà nấy, có người ở xa quá nên ở lại trường, trong đó có Bối Kỳ. Tuy nhà Bối Kỳ không xa nhưng nàng cũng không muốn về, Bạch Dĩnh đành từ biệt nàng, đi về nhà mình thăm gia gia, thăm cha thăm mẹ.Nhà nàng hơi xa trường một chút, gần rừng, đi khoảng một tiếng đồng hồ xe bus mới tới. Nhà tuy rộng nhưng chẳng có ai, Bạch Dĩnh chạy ở đại sảnh, không có, nhà bếp cũng không, phòng riêng cũng không. Những lúc không có ai như vậy chắc hẳn là đang ở trong mật thất lộ chân thân cho thoải mái.Cửa mật thất ở trong thư phòng của gia gia, cái bình cổ, xoay một cái giá sách sẽ mở ra. Mấy hôm trước gia gia gọi nàng nói ngài còn cài mật khẩu là giọng nói, password là:Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.