Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ
Mợ không những đẹp người còn tháo vát nhanh nhẹn, bao nhiêu đám hỏi, ngay cả cậu Hưng cũng chết mê chết mệt. Cậu biết cậu không xứng với mợ, đâu phải cậu chưa từng tránh mợ đâu, tại mợ cứ bám cậu trước đó chứ. Rồi thì cái duyên cái số run rủi, thế nào cậu lại cưới được mợ.Rước mợ về rồi, không lẽ tránh mợ mãi? Không lẽ muỗi nó đốt mợ cậu không đi mắc màn? Không lẽ mợ đau chân không cõng mợ? Không lẽ không lo cho mợ?-"Gớm đúng là vô phúc mà, dâu với chả con, loại trơ trẽn."Bu Phúc ngồi hóng hớt ngoài đầu đình nguyên một ngày, giờ mới thèm õng ẹo mò về. Chuyện mợ Trâm mất tích cả thôn biết, dân làng đồn ghê lắm, có người còn bảo chiều qua tận mắt thấy mợ lén thậm thụt với thằng nào mặt lạ hoặc ngoài bờ đê cơ, không phải người trong thôn.Trốn theo trai lên huyện là cái chắc rồi, khổ thân cậu hai đêm mong ngày ngóng. Bu nom da mặt cậu sạm đen, người cậu thất thểu thiếu sức sống, tội cậu quá. Bu thương cả cậu Hưng nữa, xót hai cậu bao nhiêu bu hận cái con yêu nghiệt đấy bấy nhiêu. Bu buồn mồm, bu chửi đổng cho nó đã, bu Trâm nghe người ta miệt thị con gái mình, máu sôi sùng sục, chạy vào choảng nhau với bu Phúc.-"Chị ngậm cái mõm chó lại giùm tôi với, đừng có oang oang làm tổn hại danh dự con gái tôi."-"Chị không biết nhục à mà còn lên mặt dạy đời tôi? Có người nhìn thấy rõ rành rành, có nhân chứng sống đó."-"Sao chị ngu hết phần thiên hạ thế? Người ta bịa đặt bơm đểu mà cũng tin hả? Giả như nó có thế thật thì chị phận làm mẹ chị phải đóng cửa dạy con dâu chứ? Chị đi vạch áo cho người xem lưng vậy mà coi được à? Nói đùa chớ chị cũng chỉ là cái loại ngồi lê đôi mách, cái ngữ chị không bao giờ có cửa so với bà cả nghe!"Bu Phúc hừng hực bẻ cành mận quật bu Trinh, bu Trinh cũng không vừa, tiện tay với cái chổi chĩa thẳng vào mặt bu Phúc. Sự việc ầm ĩ quá, cậu hai đành phải ra can ngăn, bu Trinh thấy cậu liền xả thêm một hồi.-"Trâm không bỏ đi đâu, tui đẻ nó ra tui biết. Nó mê cậu sống chết sao bỏ được? Không tin cậu thử chạy vào buồng mà xem, nếu nó bỏ đi nó nhất định sẽ mang váy áo."Đúng là mọi thứ vẫn còn nguyên, kể cả ba quan tiền với mấy đồng lẻ tẻ mợ tích được vẫn giấu trong cái túi vải ở cuối giường. Bu Trinh kêu khóc nói nhất định Trâm gặp nguy rồi, chỉ sợ có kẻ xấu hại. Bu bảo cậu mau mau sang thôn bên đi, cậu khoẻ người chạy nhanh hơn bu, sang chỗ nhà thằng Toàn ý, sang đó mượn bà Thanh ông Trần con chó săn về, may ra có cơ hội tìm được mợ.Cậu hai khác bà hai, cậu cưng Trâm lắm, cậu ít nói nhưng bu nhìn ra mà. May mắn thay cậu còn tin lời bà già này, cậu ngay lập tức lao đi. Con Trang gửi cu Thóc cho mẹ chồng nó bồng rồi đưa anh rể xuống nhà dưới. Dẫu sao cũng là ruột thịt trong nhà, mượn có con chó thì đâu có gì khó khăn đâu. Chỉ là, con chó này với thằng Toàn thương nhau lắm cơ, Toàn đi đâu về cũng hỏi han chó anh hôm nay ăn được không, ngoan không? Chó cũng vậy, thấy Toàn là lon ton chạy ra đón, hai mắt long lanh rơm rớm cứ như vừa mới chia xa cả thế kỷ ấy.Ngoài thằng Toàn ra chó chẳng bao giờ theo ai cả, Trang chỉ sợ nó cắn cậu hai thì toi. Ấy vậy mà đời lắm sự khó ngờ, vừa thấy cậu cái đuôi chó đã cong cớn cả lên, ngoe ngoe nguẩy nguẩy rõ ghét. Bị cậu dắt đi là cứ thế cun cút đi theo, cậu chạy, nó cũng chạy, đến một câu sủa cũng không hề có.Trang tròn mắt nhìn anh rể, to cao bệ vệ chuẩn tướng anh hùng, ngưỡng mộ thế chứ nị. Thằng Toàn đứng sững sờ, tiu nghỉu hết nom theo con chó lại quay sang ngó vợ nó, bất chợt thấy hơi chua chua. Nhưng đó chỉ là chút cảm giác thoáng qua thôi, chị vợ nó mất tích, nó thanh niên trai tráng đàng hoàng, phải sang thôn bên giúp bu kiếm Trâm chứ.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.