Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thí Thiên Đao
Trong con ngươi của La Quật hiện ra vẻ điên cuồng. Gã lạnh lùng nói:- Ta ở chỗ này chờ ngươi! Một ngày ngươi chưa ra ngoài, ta sẽ chờ ngươi một ngày. Một năm ngươi chưa ra ngoài, ta sẽ chờ ngươi một năm. Mười ngàn năm chưa ra ngoài, ta sẽ chờ ngươi mười ngàn năm! Một ngày nào đó, ta sẽ đợi được ngươi! Nhưng La Quật không nghĩ tới một vấn đề khác: Nếu Sở Mặc sau khi nhận được cơ duyện độ kiếp phi thăng, rời khỏi Thiên Lộ, gã chẳng phải sẽ phải ở đây chờ đến chết sao? Sở Mặc có vài phần mới mẻ, vài phần tò mò đi vào trong rừng cây cực lớn. Đi chưa được mấy bước, hắn đã bị một gốc cây ở trước mắt làm cho sợ ngây người. Thậm chí không nhịn được dụi dụi mắt, thêm cả nhắc nhở của Thương Khung Thần Giám, giờ hắn mới rốt cục xác định được: Cái cây trước mắt này không ngờ là một gốc Chí Tôn Đại Dược! Đây là một cây màu vàng nhạt, phiến lá hẹp giống lá cây hoa lan, trên nó có nở ra hoa nhỏ màu vàng nhạt. Nếu không phải trên thân nó tản ra khí tức cường đại thì Sở Mặc rất có thể đã bỏ lỡ. Một gốc cây Chí Tôn Đại Dược như vậy có thể đủ cho một người cảnh giới Chí Tôn sống được cả đời. Tìm khắp toàn bộ Thiên giới, cũng không chắc có thể tìm ra vài cây. Ở trong này không ngờ tùy tiện đi cũng thấy được một cây. Đến tột cùng là số mệnh của mình quá mạnh mẽ? Hay là loại Chí Tôn Đại Dược ở đoạn Thiên Lộ khác này có thể tùy ý thấy được? Ngay lúc Sở Mặc đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cây Chí Tôn Đại Dược này, trên hoa nhỏ màu vàng của cây Chí Tôn Đại Dược đột nhiên xuất hiện một đứa bé trần như nhộng, lớn hơn con kiến bình thường một chút dùng tay chỉ Sở Mặc, ra vẻ già đời quát:- Tiểu tử, nhìn cái gì mà nhìn? Cút mau! Sở Mặc cũng không nói chuyện mà lấy chậu cây Chí Tôn ra. Bởi vì Phong Quân Tử rất không phục nên sau khi bị thu vào trong không gian của Thương Khung Thần Giám thì làm ầm ĩ đủ kiểu, bây giờ còn đang bị Thương Khung Thần Giám trấn áp trong đó. Bởi thế, chậu Chí Tôn này vẫn còn trống. Nhìn như một chậu hoa bình thường nhưng trên thực tế là do Thiên Ngoại Thần Kim luyện hóa mà thành. Trong chậu hoa có bảo đất* tản ra khí tức có lực hấp dẫn chí mạng với Đại Dược. Loại khí tức này, tu sĩ không cảm thấy được nhưng bất kỳ Đại Dược nào cũng đều cảm ứng được nhanh chóng. *Nguyên văn là “bảo thổ”, mình giữ nguyên chữ “bảo”, chỉ chuyển “thổ” thành “đất” vì chữ “bảo” nếu chuyển đổi sẽ mất đi cái thần kỳ của loại đất này. Còn nếu giữ nguyên văn thì nghe có vẻ... khó, giống bảo thủ ý, nhé! Những chương tiếp mình cũng sẽ dịch là “bảo đất”, mang nghĩa đất tốt, hiếm có và quý như báu vật. Sở Mặc quơ quơ chậu hoa về phía cậu bé:- Nhóc thối, nào, chỗ ca ca có bảo bối nè. - Cút, cút, cút! Ngươi mới là nhóc thối, tiểu tử, ít dùng cách rách nát này đến lừa ông nội đây đi. Tiểu tử thối không lớn hơn con kiến bao nhiêu, trong mắt lóe ra tiasáng giảo hoạt đã bán rẻ nó. Ngoài miệng nói rách nát, trong lòng sớm đã sóng gió động trời rồi. Ngay cả Chuẩn Thánh Dược cũng đồng ý ở lại trong đất hiếm có này, đối với loại Chí Tôn Đại Dược như nó quả thực là hấp dẫn trí mạng! Nhưng nó cũng không phải đồ ngốc, biết rõ mình mà đi chỉ sợ sẽ không còn tự do. - Nhóc không thích à, vậy coi như thôi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.