Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thí Thiên Đao
Rác sinh hoạt là rác mà bọn nhỏ thích nhất. Bởi vì trong đó có số lượng lớn đồ ăn chưa động tới.Là tông môn cao nhất, nguyên liệu nấu ăn mà bọn họ sử dụng có thể nói là tốt nhất. Không phải linh vật cũng không có tư cách trở thành nguyên liệu nấu ăn. Cho nên, những đứa trẻ mỗi ngày ở trong này nhặt đồ ăn gần như đều vô cùng cường tráng. Nhưng chẳng có gì hơn. Thứ tốt thật sự thà cho... chó trong tông môn hoặc thú khác cũng sẽ không ném ở đây. Rác luyện đan không có thị trường mà dùng, gần như tất cả mọi người tránh không kịp. Những cặn bã của đan dược sau khi hoàn toàn không thể luyện tiếp được mới vứt ở đây, cơ bản không có bất cứ tác dụng gì, thứ kịch độc lại vô số kể. Lưu Vân Phong từng thấy tận mắt một thiếu niên Trúc Cơ khoảng mười tám mười chín tuổi năm đó gần như là vua đám nhóc ở nơi này, xem như bá chủ một phương. Muốn tìm kiếm linh đan hữu dụng trong đống rác, kết quả lại bị độc chết! Cao thủ Trúc Cơ! Đó chính là cao thủ một quyền có thể đánh nát một khối đá lớn! Cứ như vậy vô thanh vô thức chết đi. Sắc mặt xanhmét, cả người cứng ngắc. Gã đã chết rồi thậm chí còn không ai dám chạm vào gã. Cũng chính bởi vì chuyện đó mới khiến cho suy nghĩ của đám cô nhi nghĩ đống rác đan dược là một cấm địa thật sự. Không ai dám đi tới đó. So ra, đống rác luyện khí khá được hoan nghênh. Bên trong luôn có thể tìm được một vài kim loại đáng giá. Những kim loại đó cầm lên bán ở trấn trên bình thường cũng có thể bán được giá khá tốt. Thậm chí may mắn ngẫu nhiên còn có thể gặp được vài khoáng thạch vụn vặt có thể luyện ra thần kim, vậy sẽ phát đạt rồi. Nhưng mà những thứ đó cho tới bây giờ đều là do mấy đứa nhỏ kia giành lấy. Lưu Vân Phong tuy là cũng muốn đi kiếm chác một chút nhưng lại không dám. Bởi vì những đứa nhỏ lớn hơn sẽ giống như sói mà che chắn đống rác luyện khí. Cho dù là ai muốn qua kiếm chác đều bị bọn nó liên kết lại đánh cho tàn phế. Ở đây, tàn phế trên cơ bản chẳng khác nào người chết. Nơi này cách Hạo Nguyệt tông rất xa. Mỗi lần Hạo Nguyệt tông đến đây đổ rác đều là một chiến thuyền lớn bay tới. Sau đó cửa nhà kho ở đáy chiến thuyền mở ra, rất nhiều rác rưởi đổ xuống. Lúc đó chính là lúc đám nhóc này vui vẻ nhất. Nhưng tất cả ký ức này đều ở năm Lưu Vân Phong tám tuổi đó, cái ngày trời trong nắng ấm, sau giờ ngọ, đột nhiên dừng lại. Một đám nhóc ngồi ở xa chờ. Bọn nó đều có thể tính được Hạo Nguyệt tông khi nào sẽ đến nên phải chạy trước tới đây. Ngày đó, trên người Lưu Vân Phong có giắt một con dao găm dài chừng bàn tay. Đó là do một lần gã tìm đồ ăn trong đống rác vô tình tìm ra được. Lúc đó còn làm ngón tay của gã bị đứt, chảy không ít máu làm gã sợ hãi một trận. Lúc đó không ai chú ý tới gã, gã liền giấu con dao găm nhỏ đi. Ai mà nghĩ tới cây dao kia không biết tại sao lại sinh ra tâm ý tương thông với gã. Thậm chí lưu Vân Phong có cảm giác gã có thể khiến cây đao này tự mình bay lên! Thậm chí gã còn vụm trộm thử một lần, thật sự bay được. Nhưng mà bởi vậy mà gã ngủ mê man bảy tám ngày, thiếu chút nữa ngủ đến chết đói. Nhưng từ khi đó, gã vẫn giấu cây đao này trên người, chưa từng bỏra. Qua nhiều năm gã mới biết được, con dao găm kia của gã là một pháp khí Đế chủ. Về phần tại sao lại lẫn trong đống đồ ăn bị ném, thì nghe nói lúc đó vị sư thúc Thái Mã Hổ dùng dao nhỏ cắt thịt ăn, cắt xong rồi thì quên mất. Kết quả tôi tớ dọn dẹp qua loa vô tình quét vào đống rác. Sau đó thì ném đi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.