Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thí Thiên Đao
Điều này thoạt nghe thì có chút mơ hồ, dù sao vương tộc họ Sở cũng đã diệt vong được trăm vạn năm. Nhưng thực tế, thứ mà người tu hành tin tưởng nhất… lại chính là trực giác này! Nếu ngay cả âm thanh số mệnh họ nghe cũng không hiểu, thì họ căn bản còn không có tư cách bước chân vào giới tu hành. Con chó già đại hoàng móm răng trụi lông vẫn canh giữ bên cạnh Sở Mặc, một bước không rời, căn bản là không thèm quan tâm đến ai khác. Duy chỉ có với Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y là đại hoàng còn thấy cóchút nghi ngờ, vòng quanh các nàng hai vòng, sau đó ve vẩy cái đuôi, liền trở về bên cạnh Sở Mặc. Cũng không biết là nó đã nhận ra thân phận kiếp trước của hai vị này, hay là nhận ra thân phận nữ chủ nhân đời này của họ. Người bầy tôi già thực ra cũng đưa mắt về phía Kỳ Tiêu Vũ cùng Thủy Y Y mấy lần, nhưng không nói gì thêm. Trực tiếp sắp xếp cho đám đông. Chớ nhìn y chỉ có một mình, chớ thấy y đã già tới mức này, nhưng sắp xếp công việc vẫn đâu vào đấy, bình tĩnh, hơn nữa, phong độ ưu nhãtrên người y còn khiến người ta không kiềm hãm được mà sinh lòng cảm phục. Di chỉ vương tộc họ Sở quá lớn rồi, nơi này là khu vực trung tâm nhất, hầu như mọi kiến trúc đều có trận pháp hùng mạnh bảo vệ. Năm xưa dù bị phá vỡ, nhưng sức mạnh của những trận pháp kia vẫn còn. Cho nên rất nhiều cung điện còn cho người ở vào được. Cuối cùng sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, người bầy tôi già gọi riêng Sở Mặc vào trong một tòa cung điện đổ nát. Đại hoàng nằm sấp bên chân Sở Mặc, người bầy tôi ngồi đối diện SởMặc. Vốn dĩ có nói sao y cũng không chịu ngồi xuống, bảo rằng lý nào lại có chuyện bề tôi ngồi ngang hàng với thiếu gia. Cuối cùng, vẫn là Sở Mặc phải trừng mắt nói, vương tộc họ Sở đã mất rồi, thiếu gia của ngươi cũng là linh hồn đã luân hồi. Ngươi không ngồi thì ta đây cũng đứng. Lúc này, người bầy tôi kia mới ngồi xuống một cách khó khăn, nhưng cái mông vẫn chỉ ghé vào một chút. Mặc dù cung điện đã tan hoang vô cùng, nhưng ngọn đèn dầu trên vách tường vẫn sáng như cũ, tuy không sáng trưng lên, cả tòa cung điện hơi tối, nhưng cũng không âm u. Ngồi ở đây, Sở Mặc có loại cảm giác an lòng khó tả. Cảm giác này là thứ hắn chưa từng có trong quá khứ. Lưng người bầy tôi ưỡn rất thẳng, nhìn Sở Mặc chậm rãi nói:- Trong thời gian trăm vạn năm qua, có rất nhiều người của cổ tộc tới nơi này tìm bí mật. Nhưng mà… họ đều không thể thành công. Di chỉ vương tộc nơi này có một nguồn sức mạnh thần bí, mỗi khi những người đó tiến vào đây, dù là cảnh giới gì, kể cả là thái thượng thì cũng đều bị sức mạnh kia bám lấy, sau đó… cảnh giới bắt đầu hạ xuống. - Có chuyện như vậy sao? Sở Mặc hơi chút giật mình, đồng thời cũng lại tò mò vì sao bản thân và những người đó không có chuyện gì. - Thiếu gia là công tử dòng chính của vương tộc, là đại công tử chính tông! Đương nhiên các tổ tiên phải nhận ra linh hồn của ngài rồi. Những người bên cạnh ngài được ngài che chở, đương nhiên cũng không sao. Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.