Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thụy Du Thiên Miên
Hắn là thầy thuốc vang danh Mãn quốc, do muốn mở mang hiểu biết y học mà quyết tâm lên đường chu du tam quốc, tìm tòi nghiên cứu y thuật. Cứ mỗi nơi đi qua, hắn đều để ý tìm kiếm dược liệu quý hiếm, cũng nghe được nhiều giai thoại về tiên dược trong thiên hạ, nổi bật nhất phải kể đến những kỳ trân dị bảo được đồn đoán có một không hai trong rừng thiêng Tử lâm.Hắn nghe đồn Tử Lâm là tiên sơn, từ trước đến nay chưa phàm nhân nào có thể tự ý ra vào. Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc, khó khăn thử thách chỉ khiến hắn càng hào hứng muốn tận mắt nhìn thấy các tiên linh dị bảo trong núi tiên, thoả lòng ao ước.Một tháng trước khi lên đường rời khỏi Mãn Quốc, hắn đã lập công, chữa khỏi bệnh nan y cho Hoàng Hậu của Mãn Vương. Mãn Vương cực sủng thê tử của mình, liền ban cho hắn bảo trân ngọc Long Tỷ đã được cất giữ qua tam triều làm phần thưởng cứu giá. Hắn đã nghe nói về uy lực của ngọc Long Tỷ: viên Ngọc trong tay ba đời quân vương, hấp thụ linh khí, có thể dùng để tránh tà đuổi ma, bảo toàn thân thể cho người mang nó. Hắn đánh cược tin tưởng nhờ vào linh khí trong viên ngọc, bản thân sẽ không bị tổn hại bởi những vật cấm trong tiên núi.Đứng trước ranh giới rừng Tử Lâm, hắn chậm rãi nín thở nhắm mắt tiến vào. Đúng như hắn dự đoán, với sự bảo hộ của ngọc Long Tỷ, hắn bình an không sứt mẻ, vừa đi vừa ngỡ ngàng quan sát khung cảnh hùng vỹ xung quanh. Không gian tĩnh mịch, bốn mùa xen kẽ, không một bóng phàm trần làm hắn vừa phấn chấn vừa lo lắng.Khi đã đi sâu vào bên trong, hắn cửu hạn phùng cam vũ(1), vui sướng khi nhìn thấy đủ loại dược liệu quý hiếm chỉ có trong lời đồn. Hắn tự hỏi bản thân đã phải tu mấy kiếp mới có thể thấy được tiên cảnh trước mắt.(1) Cửu hạn phùng cam vũ: như nắng hạn gặp mưa, được thoả lòng mòng đợiHắn giật mình dừng chân, phát hiện trước mắt mình là thánh dược trong mọi loại thần dược. Hắn không tự chủ lặng lẽ lại gần, thẫn thờ quan sát, rồi quỳ xuống vô thức đào bới. Hắn thấy mình cầm trên tay nâng niu một cây thuốc quý, lắc đầu không tin, tự mình lẩm bẩm: “Tiên dược Điệp Sâm Đan, dị trân chỉ có trong truyền thuyết, cả quá trình lớn lên và ra hoa phải mất mấy nghìn năm mới thành được. Điệp Sâm Đan là vương của các loài dược thảo, có thể dùng để chữa lành bách bệnh. Một chút rễ của nó đã có công dụng kéo dài mấy chục năm tuổi thọ. Nhân sâm ngàn năm cũng không thể sánh bằng.”Hắn cũng ngỡ ngàng khi thấy bên cạnh Điệp Sâm Đan là Ưu Đàm hoa đang đung đưa trước gió. Hắn cảm khái: “Đúng là trong rừng tiên có muôn vàn bất ngờ, dược liệu trên đời với người làm y đều là trân bảo, nhất là với dược liệu có một không hai thì còn quý hơn cả tính mạng.” Hắn ôm Điệp Sâm Đan vào lòng, coi nó là báu vật, nguyện bảo vệ nâng niu.Hắn tự thấy mình may mắn khi tìm được cây dược quý hiếm nghìn năm có một, dù phải dấn thân vào Tử Lâm, nơi mà trước đây không phàm nhân nào dám bén mảng, hắn cảm thấy đánh đổi của mình thật công bằng đáng giá.Giữ cây thuốc quý trong ngực áo, hắn chạy một mạch khỏi nơi rừng cấm. Ngay khi hắn bước ra khỏi Tử Lâm tiên núi, thì ngọc Long Tỷ hắn đeo bên hông chợt loé lên rồi vụt tắt. Viên ngọc được trạm trổ rồng phượng trước đó còn lành lặn đẹp đẽ nay đã mang một vết nứt cắt ngang, im lìm như một viên đá tầm đường nơi ven đường, hào quang tắt ngắm. Hắn kinh hãi nhìn ngọc long tỷ đã rạn nứt, thầm cảm tạ biết rằng mình đã được viên ngọc đỡ giùm một mạng.Hắn rời khỏi Tử Lâm, đi đến thành trấn nhỏ nằm cách chân núi không xa. Nơi đây chỉ lác đác vài hộ dân cư sinh sống. Hắn liền cùng vài người hầu tâm phúc chọn chỗ để nghỉ tạm. Vùng này gần Tử Lâm núi, lại xa cách so với tam quốc, không thuộc địa phận quản lí của bất kỳ quốc gia nào. Có được cây Điệp Sâm Đan trong tay, hắn tự thấy duyên phận an bài chỉ lối, quyết định sẽ cư ngụ tại nơi này. Hắn cho hạ nhân xây sửa một biệt viện khang trang, dần ổn định cuộc sống.Hắn vốn là trưởng tử của Bửu quốc sư nước Mãn, tên là Bửu Tán Hoa. Dù gia thế trâm anh, nhưng hắn lại không muốn dấn thân vào con đường chính trị giống với phụ thân mình. Từ nhỏ hắn đã có hứng thú về y học, thiên nguyện cứu người. Vì không muốn theo nghiệp tổ tông, Tán Hoa dứt áo ra đi, triêu du Bắc Hải mộ Thương Ngô(1). Việc này khiến phụ thân hắn đại phát lôi đình, tuyên bố từ bỏ đứa con ương bướng, gạch tên hắn ra khỏi gia phả.(1) Triêu du Bắc hải, mộ Thương ngô: sáng bơi Bắc Hải, chiều dạo Thương Ngo: tự do tự tạiBửu Tán Hoa là dược sư trẻ tuổi tài cao, y thuật tinh thông, nổi danh tam quốc, trời nam đất bắc đều biết. Việc hắn xuất hiện ở khu vực gần Tử Lâm núi, không bao lâu truyền đi khắp nơi. Chỉ một tháng sau, các y đức thầy thuốc muốn học hỏi dần kéo đến cư ngụ tại nơi hắn ở, dần dần thôn làng ngày càng trở nên đông đúc, lập nên thành Dược Trang.Tán Hoa cất giữ cây quý như báu vật, không để lộ cho ai biết, tránh có người nổi lòng tham muốn chiếm hữu. Hắn coi Điệp Sâm Đan như bằng hữu tâm huyết, ngày nào có chuyện gì cũng mang ra kể lể, vui vẻ khi nhìn thấy cây báu tràn ngập linh khí: “Ta nhất định trân quý bảo vật ngươi, cây Điệp Sâm Đan đẹp đẽ quý báu. Nếu quả thật ngươi có linh khí, hãy nhớ, ta sẽ nâng niu, tuyệt không có ý định dùng cho bản thân.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.