Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Rất nhanh sau đó, phi hành khí đã đáp xuống ngay sân nhà của Lâm gia. Lâm Hàm mang balo bước ra, đang định hướng Mục Diệc Thần nói tiếng cảm ơn rồi tiễn khách thì hắn lại dùng giọng điệu thiếu đòn lên tiếng."Này! Cậu cứ thế mà đi vào ư? Dù gì tôi cũng đưa cậu đến tận đây rồi, không thể mời tôi vào nhà uống cốc nước sao?!". Mục Diệc Thần cười gian xảo, một đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sự ma mỵ, gợi cảm mê người. Nhưng ở trong mắt Lâm Hàm thì chính là nụ cười gợi đòn không hơn không kém.Lâm Hàm còn đang định mở miệng từ chối thì sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc."Tiểu Hàm Hàm của mẹ về rồi đấy à? Hôm nay học viện tan học sớm sao?!". Mẹ Lâm một thân váy dài trắng đơn giản từ vườn hoa ở khuôn viên đi ra. Nhìn thấy con trai liền vui vẻ ra đón."Vâng ạ!". Lâm Hàm gật đầu."Ấy! Đây chẳng phải là tiểu Thần Thần của nhà Mục gia đây ư? Lúc nhỏ dì gặp cháu được mấy lần, mới mấy năm không gặp thế mà giờ đã cao lớn như này rồi à?!"."Vâng! Dì vẫn khỏe chứ ạ?!". Mục Diệc Thần bước xuống phi hành khí, lễ phép cúi chào mẹ Lâm."Đương nhiên, đương nhiên! À, mà con đã đưa Hàm Hàm nhà dì về sao? Nếu thế thì vào nhà đi, vào nhà chúng ta lại nói tiếp!".Mẹ Lâm dường như rất thích cái tên Mục Diệc Thần này, cười đến tít cả mắt, đã thế còn nhiệt tình mời hắn vào nhà. Lâm Hàm ở một bên bất đắc dĩ đỡ trán, cậu ban đầu vốn dĩ định đuổi hắn về cơ mà."Ba con ở nhà vẫn khỏe chứ? Việc làm ăn trong nhà như nào rồi?!". Mẹ Lâm vừa rót trà đưa cho Mục Diệc Thần vừa thân thiết hỏi chuyện như người trong nhà."Ba cháu vẫn khỏe, việc làm ăn trong nhà đều ổn cả. Dì cứ yên tâm!". Mục Diệc Thần ở trường lưu manh bao nhiêu thì hiện tại liền ngoan ngoãn bấy nhiêu. Nói năng vừa lễ phép lại biết chừng mực, đúng chuẩn con nhà người ta. Nhìn vào hắn hiện tại, mấy ai sẽ liên tưởng được tên điên nổi danh của học viện Tinh Hệ Viễn Phù lại là chàng trai ngoan ngoãn, lễ độ như này chứ.Lâm Hàm ở bên cạnh nhìn không khỏi giơ lên ngón tay cái. Được rồi, xem như hắn diễn giỏi.Cả hai dì một câu, cháu một câu, nói chuyện ăn ý đến quên trời quên đất. Mà tên kia cũng thực dẻo miệng, chọc mẹ Lâm cười đến không khép miệng lại được. Lâm Hàm ở một bên cạn lời, hai người này đáng ra nên làm mẹ con mới phải, con ruột như cậu tự nhận không bằng."Đã muộn thế này rồi à? Hay là tiểu Thần, con ở lại ăn cơm cùng gia đình dì đi!". Mẹ Lâm lại là một bộ hiếu khách, mỉm cười tươi rói mời hắn ở lại.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.