Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tung Hoành Cổ Đại
Ôn Yến nhìn Vạn Lương, muốn nói lại thôi. “Độc này ta có cách giải, chỉ là tương đối phức tạp, có lẽ cần thời gian cho nên thuốc có thể làm thuyên giảm trong tay chúng là không thể thiếu, nên…” Ôn Yến đương nhiên biết Vạn Lương bị đưa đi để làm gì, nếu Vạn Lương liều chết không theo thì chỉ có một con được chết, còn nếu Vạn Lương thật sự chiều theo một cách miễn cưỡng, vậy cô… “Môn chủ, chuyện đó luôn là nam nhân dùng sức, nữ nhân hưởng thụ, cho nên ta có thể nhìn thoáng ra được, người yên tâm.” Vạn Lương đương nhiên biết Ôn Yến chỉ điều gì, khoảnh khắc hiểu ra sắc mặt nàng ta vẫn thay đổi nhưng sau đó lại khôi phục bình thường, cố làm ra vẻ không để ý nói với Ôn Yến. “Vạn Lương, ta…” Ôn Yến rất khó xử, cô muốn an ủi nàng ta nhưng lại không biết phải nói thế nào. Sự áy náy trong lòng Ôn Yến vô cùng nhiều, rõ ràng cô có thể ngăn cản mọi chuyện nhưng cô… “Môn chủ, ta cầu xin người một chuyện trước, lỡ như ta nhìn trúng nam nhân kia thì đợi tới khi chúng ta xong chuyện người hãy tha cho hắn một mạng chó, còn nữa nếu như ta mang thai, Phi Long Môn chúng ta phải giúp ta nuôi con, còn nữa ta…” Vạn Lương nói ra từng khả năng không đáng tin cậy, Ôn Yến chỉ có thể gật đầu, đến nước mắt ở khoé mắt cô cũng không ngăn được nữa. Nếu Vạn Lương không hiểu chuyện như thế, nếu nàng ta chỉ trích mình thì cô có thể nhẫn tâm rời đi, nếu Vạn Lương nói muốn chạy trốn thì chắc chắn cô sẽ thuyết phục lý trí cuối cùng của mình giúp Vạn Lương đi, cô biết chỉ cần mình ở bên Vạn Lương thì nhất định sẽ khống chế được độc tố trong cơ thể nàng ta. “Môn chủ, ta thật sự nhìn thoáng được, không phải người cũng không thành thân với Hoàng thượng mà đã sinh hai đứa bé sao? Ta là thuộc hạ trung thành nhất của người đương nhiên phải có dáng vẻ gì học dáng vẻ đó chứ, ta…” Vạn Lương chỉ nhìn ra sự mất mát của Ôn Yến, nàng ta vội vàng muốn khiến Ôn Yến không được có cảm xúc này nữa. Nàng ta thật sự không thích ứng được với bầu không khí bi thương cho nên mới liên tục an ủi, chỉ là còn chưa nói xong Thiên Sơn đã không nhịn được ngắt lời. “Vạn Lương, đừng nói lung tung, môn chủ chúng ta rất lâu trước đó đã là Ninh An Vương phi, sao lại…” Thiên Sơn vội vàng giải thích giúp Ôn Yến, thời gian Vạn Lương đi theo môn chủ ngắn nên đương nhiên không biết sự đau đớn trong lòng cô, nếu giữa Ôn Yến và Hoàng thượng không có nhiều cản trở như vậy thì họ đã ở bên nhau lâu rồi. Hơn nữa, cho dù môn chủ chưa kết hôn với Hoàng thượng thì cũng là tâm đầu ý hợp mới sinh được con. Nha đầu Vạn Lương này còn chưa biết bị đưa cho người đàn ông nào mà đã ở đây nói hươu nói vượng, thật là… Thiên Sơn nói vậy, Vạn Lương đương nhiên ý thức được mình đã nói sai. Nàng ta cũng biết chuyện trước đó của môn chủ và Hoàng thượng, cúi đầu rất lâu mới nói một câu: “Môn chủ, ta không có ý xấu, ta chỉ thấy người không vui, muốn an ủi ngươi, rất nhiều chuyện ta có thể nhìn thoáng được, người yên tâm đi.” Ôn Yến không nói nữa, cô lấy hai viên thuốc từ trong ngực ra đưa cho Vạn Lương, nhẹ giọng nói: “Thật sự đến lúc không thể làm gì khác nữa thì dùng cái này.” “Đây là cái gì?” Vạn Lương hơi tò mò quan sát viên thuốc trong tay hỏi. “Là thứ khiến người sống không bằng chết, chỉ cần uống viên thuốc độc này vào, hắn sẽ đau đớn không muốn sống, hai người có thể trao đổi thuốc giải. Chỉ là độc trên người ngươi, hắn có thể không có thuốc giải, chỉ cần làm dịu đi hay kéo dài mười ngày là được, thời gian mười ngày là đủ rồi.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, thuốc độc này do Gia Cát Minh nghiên cứu, thời gian trước tặng cho cô như hiến dâng báu vật.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.