Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tung Hoành Cổ Đại
Nhưng rõ ràng hai đứa trẻ không muốn người bên Phi Long Môn bảo vệ, bọn họ vừa mới bao vây thành một vòng tròn, cặp sinh đôi đã đứng ngoài vòng tròn rồi. “Các ngươi xác định muốn ra tay bắt chúng ta à? Chúng ta là công chúa và hoàng tử, ta tên là Tống Kinh Mặc, đây là đệ đệ ta Tống Trọng Lâu.” Vẻ mặt cô bé rất nghiêm túc, cô bé biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, mặc dù cô bé không vui khi, huyện lệnh này xem ngọn núi này thành của riêng nhà mình, nhưng rõ ràng giờ không phải lúc so đo với y. “Đừng nghe bọn chúng nói lung tung, sao bọn chúng có thể là hoàng tử công chúa chứ, mau bắt bọn chúng lại, đừng nghe bọn chúng nói nhảm nữa.” Vu Chính Mẫn thấy nha dịch lùi bước, khi nghe lời hai đứa trẻ nói thì gấp gáp hô to. “Nếu các ngươi bắt hai đứa trẻ này lại, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh, một người một trăm lượng bạc.” Y không ngờ lời y nói không hề có tác dụng, ban nãy nha dịch còn tiến thẳng lên phía trước, nhưng giờ cho dù y đã hứa ban thưởng một trăm lượng bạc, cũng không ai dám bước lên. “Đến hai đứa trẻ các ngươi cũng không bắt được, các ngươi còn mặt mũi nào để làm nha dịch trong nha phủ Khắc Châu của ta nữa…” Trong lòng Vu Chính Mẫn rất gấp gáp, nếu y để hai đứa trẻ này phá núi, đến lúc đó bí mật mỏ sắt sẽ khó mà bảo toàn, y sẽ bị Tống Vân Lễ trách tội, chỉ dựa vào lệnh phong tỏa núi mấy năm trước của y, đủ để Hoàng thượng không tha cho hắn rồi. “Các ngươi muốn bắt chúng ta cũng được, đến lúc đó chúng ta không cẩn thận làm trầy xước da thịt, xem Phụ hoàng ta có lấy mạng các ngươi không?” Kinh Mặc cũng đưa ra uy hiếp với mấy người này, cô bé không muốn dùng tiền mua chuộc một nhóm người ngu xuẩn không hiểu rõ tình huống này, mẹ bé từng nói, tiền là do chúng ta cực khổ kiếm được, không thể tiêu xài lãng phí trên mấy con người vô dụng này. Nói xong, Kinh Mặc nắm tay Trọng Lâu đi tới trước mặt nha dịch, còn giơ tay làm dáng vẻ muốn bó tay chịu trói, nhưng hai người càng chủ động, mấy người nha dịch càng không dám tiến lên. Mặc dù bọn họ không nhận được tin tức như Vu Chính Mẫn, nhưng bọn họ nghe lời đồn đại, cũng biết được, Hoàng thượng đã thừa nhận hoàng tử và công chúa của mình, cưng chiều như báu vật. Mặc dù dáng vẻ hai đứa trẻ trước mặt hơi chật vật, nhưng lại mang khí chất mà bọn trẻ xung quanh bọn họ không hề có, nhất là khi đối mặt với sự bao vây của họ, hai đứa còn bình tĩnh hơn người lớn nữa. “Trong núi này có người, chúng ta làm vậy là để cứu người, nên các ngươi tốt nhất đừng ngăn cản bọn ta.” Kinh Mặc thấy mấy nha dịch đứng im thì nắm tay Trọng Lâu đi tới gần họ, ép bọn họ liên tục lùi về sau. Giọng nói mềm mại non nớt của cô bé lại mang theo sức mạnh khác thường, làm bọn họ bất giác tin lời cô bé nói. “Nếu các ngươi đứng im ở đây, ta sẽ nói Phụ hoàng không truy cứu các ngươi về chuyện này, nhưng nếu các ngươi dám làm loạn, đến lúc đó đừng trách chúng ta không tha cho các ngươi.” Kinh Mặc cảnh cáo, quả nhiên mấy nha dịch đó thật sự đứng im. Từ khi người thân các thợ mỏ tới bao vây huyện nha, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ huyện quan đại nhân luôn chính trực trong sạch này, giờ nghe cô bé nói nghiêm túc như thế, bọn họ càng lo lắng quan trên của mình sẽ làm chuyện sai lầm lớn, rồi liên lụy tới họ. Cho nên, nếu họ có thể đổi một câu nói bỏ qua chuyện cũ của cô bé, đây đã là ban ân lớn nhất với họ rồi, đương nhiên họ sẽ không dám lộn xộn nữa. Kinh Mặc thấy mấy nha dịch này đã bị dọa sợ thì mỉm cười nhìn Vu Chính Mẫn, khẽ nói: “Quan uy của Vu đại nhân thật lớn, còn muốn lấy mạng chúng ta, cũng không nhìn xem mình có đủ tư cách không?” Rõ ràng tâm trạng cô bé không tốt như trước, khi Vu Chính Mẫn muốn bắt mình đi, cô bé vừa nói vừa nhấc chân đá vào đầu gối y, còn thuận tiện dùng sức bật lên, trong nháy mắt đã giơ tay lên, tát vào mặt y.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.