Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tung Hoành Cổ Đại
"Ta có thể giúp ngươi cứu đứa bé ra nhưng mà ngươi không được giúp Tống Vân Lễ." Vạn Lương nói rất đơn giản, rõ ràng. Không sai, nàng muốn giúp Lưu Yên nhưng nàng muốn giúp môn chủ của nàng hơn. Nếu Cửu Vương đoán không sai thì Lý Tuân dẫn theo ba ngàn hộ vệ là muốn đi đến Khắc Châu. "Ngươi biết Tống Vân Lễ muốn phu quân ta làm chuyện gì đó, đúng không?" Lưu Yên nhìn Vạn Lương vẻ mong chờ, thật ra lúc đồng ý giúp Tống Vân Lễ thì từ đáy lòng nàng ta đã rất lo lắng. Nàng ta muốn cứu con của mình, lại hận Lý Tuân ích kỷ, nhưng cũng không muốn nhìn Lý Tuân đi chết. "Ta không biết hắn muốn Lý Tuân làm gì? Nhưng mà ta có thể khẳng định là phải giúp đỡ Tống Vân Lễ làm việc. Nếu ta đoán không sai, nơi mà Lý Tuân đi chính là Khắc Châu, đến lúc đó người mà Lý Tuân muốn đối phó chính là môn chủ Ôn Yến của ta." Tuy chỉ là lời suy đoán của Vạn Lương nhưng lại làm Lưu Yên sống lưng ớn lạnh. Tuy rằng nàng ta không hiểu thế cuộc trong triều, nhưng cũng biết tình cảm của Hoàng thượng dành cho Ôn Yến. Nếu Lý Tuân đúng là giúp đỡ Tống Vân Lễ đối phó với Ôn Yến vậy thì mặc kệ Ôn Yến có xảy ra chuyện gì không, Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho hắn đâu. "Ta đồng ý với ngươi, ngươi giúp ta tìm được đứa bé ta sẽ nghĩ cách bảo toàn cho Lý Tuân, bảo hắn không ra tay với môn chủ của các ngươi." Lưu Yên khẽ nói, lời nói dịu dàng lại đầy kiên quyết. "Chỉ cần ngày mai ngươi được gặp con mình, ta sẽ có cách cứu nó ran gay khi ngươi rời đi, chỉ cần ngươi chắc chắn có thể thay đổi chủ ý của Lý Tuân." Thật ra Vạn Lương không tin năng lực của Lưu Yên, nếu Lý Tuân đúng là nghe theo lời nàng ta thì đứa bé kia đã không bị đưa đến nơi này. "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu đứa bé ra, ta tuyệt đối sẽ không để Lý Tuân trở thành lưỡi dao sắc trong tay Tống Vân Lễ." Lưu Yên nói chắc như đinh đóng cột, từ lúc biết có thể cùng lúc bảo vệ người mình yêu thương, nàng ta đã quyết định xong rồi. "Chờ ngươi cứu đứa bé ra, nhớ nói cho nó biết, mẫu thân nó rất yêu nó, phụ thân nó cũng vậy." Thấy Lưu Yên đã quyết định xong, Vạn Lương xoay người rời đi, đây dù sao cũng là địa bàn của Tống Vân Lễ, nán lại nơi này lâu thêm thì nguy cơ bị phát hiện sẽ nhiều thêm. "Lời này là ngươi tự nói cho đứa bé thì thỏa đáng hơn, nhất là những lời nói như phụ thân của nó rất yêu nó, trừ ngươi ra, ai nói cũng không có tác dụng." Vạn Lương nhìn Lưu Yên vẻ hơi bất đắc dĩ, nàng không hiểu rõ tại sao lúc này rồi nàng ta vẫn còn cố chấp với thứ hão huyền được gọi là tình yêu sâu đậm ấy. Thứ tình yêu sâu đậm đều phải dùng thời gian và sự việc để chứng minh, chuyện xảy ra trước đó đã giải thích rõ đứa bé kia không còn liên quan tới Lý Tuân nữa rồi, mà bây giờ bọn họ còn dây dưa vấn đề này, đúng là khiến người ta đau đầu. Nữ nhân ngu ngốc đúng là phiền phức, Vạn Lương thầm than thở trong lòng, có điều may là nàng đến chuyến này, giúp nữ nhân ngốc kia đưa ra quyết định sáng suốt. Vạn Lương không đồng ý với thỉnh cầu của Lưu Yên, Lưu Yên nhìn bóng lưng của Vạn Lương đột nhiên cong môi cười, cuối cùng còn cười ra nước mắt, nước mắt rơi ào ào, giống như dòng suối chảy mãi không dứt. "Nếu ta có thể nói cho nó biết, ta sẽ không cần cầu xin bất cứ người nào rồi. Ta cũng biết ai nói cho nó biết nó cũng đều không tin nhất là sau khi phụ thân nó quyết định vứt bỏ nó nhưng mà sau này người chăm sóc nó chỉ có phụ thân của nó. Nếu giữa hai người bọn họ không đủ thân thiết thì sau này con trai ta phải làm sao đây?" Lưu Yên lặng lẽ nói ra những lời từ đáy lòng, thật ra nàng ta để cho Vạn Lương chuyển lời chẳng qua cũng là muốn để cho tình cảm phụ tử của bọn họ có thể hòa hợp hơn một ít, nhưng mà rõ ràng là không đủ. Lưu Yên cả đêm không ngủ, nàng ta ở bên cạnh đứa bé giả kia suốt đêm, chăm chú nhìn khuôn mặt của đứa bé, giống như đang nhìn đứa con do mình dứt ruột đẻ ra.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.