Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Sau khi vượt qua sinh tử trong gang tấc, Khuynh Diễm âm thầm quyết tâm dưới đáy lòng. Thế giới này chỉ thịt một lần, còn lại ăn chay đến chết!
Thiếu niên ở sau chầm chậm choàng tay qua ôm cô, giọng khàn khàn khẽ gọi: "Cô giáo..."Khuynh Diễm nằm đưa lưng về phía hắn, qua loa đáp một tiếng: "Sao vậy?""Không có sao..." Mộ Ngôn đem khuôn mặt dụi vào cổ cô, tóc mềm không ngừng cọ qua cọ lại, khiến cô cảm thấy hơi nhột.Khuynh Diễm luồn ngón tay vào tóc hắn, vuốt nhẹ nhắc nhở: "Ngủ đi, đừng nghịch nữa."Nhưng Mộ Ngôn không muốn ngủ, hắn vẫn muốn tiếp tục trò chuyện: "Bây giờ... em cao hơn... cô giáo... rồi nha."Có thể dang tay ôm trọn cô trong lòng, giống như một người vĩ ngạn cao lớn bảo vệ cô."Cậu đang so đo chiều cao với tôi à?" Khuynh Diễm có chút bất mãn. Nhớ ngày nào hắn còn lùn lùn nhỏ nhỏ, đáng yêu biết bao.Khuynh Diễm dường như không chống đỡ nổi, đôi mắt từ từ nhắm lại.Mộ Ngôn không thấy cô trả lời, nghi ngờ chống tay nhỏm dậy kiểm tra, sau đó liền như ông cụ non thở dài: "Cô giáo… ngủ... mất rồi...""Cô giáo... ngủ ngon... nha."Hắn khẽ hôn lên trán Khuynh Diễm, rồi nâng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mí mắt cô, chầm chậm vuốt dọc theo sống mũi cao thẳng đến đôi môi mềm mại, như muốn phác họa thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt cô.Bất chợt ánh mắt hắn đượm buồn, giọng nói khẽ thỉnh cầu tiếc nuối: "Nếu sau này... em không còn... nữa... Cô giáo... đừng quên... Mộ Ngôn... nha."Hắn là học trò không ngoan, vì hắn đã giấu giếm cô giáo.Cơ thể hắn đang ngày càng suy yếu, ngay cả dùng ma pháp hồi sinh chữa trị cũng vô dụng.Có lẽ… chẳng bao lâu nữa hắn sẽ chết.Vì vậy hắn mới luôn nôn nóng muốn trị thương cho cô, dù rất sợ hãi nhưng vẫn chủ động ngủ cùng cô, còn phải nói thích cô thật nhiều thật nhiều.
Buổi sáng, Mộ Ngôn dụi dụi mắt, chậm chạp giơ tay sờ qua vị trí bên cạnh.Chăn nệm trống rỗng không còn độ ấm, đáy lòng hắn lập tức hoảng hốt, vội vàng ngồi dậy đi tìm Khuynh Diễm.Tốc độ chậm chạp lại muốn gấp gáp, đến nỗi chẳng kịp xỏ đôi giày đặt ở dưới giường, hai chân đã lo lắng chạy ra cửa.Nhưng Mộ Ngôn chỉ vừa đi được vài bước, liền va phải Khuynh Diễm từ bên ngoài tiến vào.Cô nhíu mày tỏ ý không hài lòng, khom lưng nhấc bổng hắn lên: "Mùa đông trời lạnh, đi chân trần là không ngoan."Dù thân hình hắn đã cao hơn cô, nhưng cô vẫn dễ dàng bế hắn mà chẳng gặp chút trở ngại.Mộ Ngôn cũng rất tự nhiên tiếp nhận, theo thói quen choàng tay qua ôm cổ Khuynh Diễm, âm thanh thoáng chút hờn dỗi: "Tại sao... cô giáo... lại rời giường... bỏ em... một mình...?""Tôi còn phải chờ cậu rời giường sao?""Tất nhiên..." Mộ Ngôn quả quyết gật đầu, nêu lý lẽ phân tích: "Hôm qua... là… lần đầu tiên... của em... Vậy nên... buổi sáng... cô giáo... phải ôm em... nha."Thế nhưng cô ngủ xong liền vứt hắn một mình ở đây, chẳng thèm quan tâm hắn, sẽ khiến hắn rất đáng thương.Khuynh Diễm đã quen với kiểu lý lẽ gây sự vô cớ của Tịch Dạ.Cô cúi người đặt hắn lên giường, còn cô nằm xuống bên cạnh, dang tay nói: "Qua đây, tôi ôm cậu."Mộ Ngôn lập tức chen chen vào vòng tay cô, ngoan ngoãn mím môi cười.Khuynh Diễm vuốt nhẹ lưng hắn, làm như lơ đãng hỏi: "Trước đây cậu có từng bị ai hạ lời nguyền không?"Bộ não nhỏ của Mộ Ngôn chầm chậm hoạt động, suy nghĩ đáp: "Em từng... bị hạ... phù chú...""Là kẻ nào làm?" Đáy mắt Khuynh Diễm ẩn ẩn sát khí, cứ như chỉ cần biết được danh tính kẻ làm hại hắn, cô sẽ lập tức đi kết liễu tên khốn đó!"Là..." Mộ Ngôn chậm rì rì chống tay nhỏm dậy: "Cô giáo... hạ phù chú... biến em... mọc tai thỏ." Sau đó còn thường xuyên sờ sờ tai em nữa, làm em rất xấu hổ.Khuynh Diễm: "..."Câu hỏi của ta không phải về kiểu phù chú này.Ta cảm thấy hắn đang cố ý khui chuyện cũ ăn vạ ta.Không sao, hít sâu, hỏi lại lần nữa!"Ngoài cái đó ra, cậu còn bị hạ lời nguyền nào khác không?"Mộ Ngôn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chậm chạp trả lời: "Nhiều lắm... như lần... cô giáo... biến cả lớp... thành thịt viên... Còn em… thành kẹo sữa... Sau đó... cô còn... cắn nhầm em...""Không phải những thứ này." Khuynh Diễm hắng giọng ngăn hắn hồi tưởng quá khứ không mấy vẻ vang.Cô nghiêm túc vô cùng, hỏi: "Ngoại trừ tôi, còn ai hạ lời nguyền cậu không?"Mộ Ngôn ngơ ngác chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Đâu có ai... hạ lời nguyền... em... ngoài cô giáo... đâu."Khuynh Diễm: "..."Hắc Khuyển: […] Đấy, xem đi! Ai mới là kẻ cặn bã nhất ở đây?*Vũ: Mọi người chuẩn bị tinh thần, cuối vị diện này sẽ có chuyển biến.
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.