Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Tịch Dạ ngoan ngoãn, là bởi vì hắn muốn làm Khuynh Diễm vui vẻ.
Nhưng một khi hắn cố chấp lên, thì trời cũng không xoay chuyển được hắn.Khuynh Diễm muốn kéo hắn ra, nhưng hắn thà chết chứ không chịu buông cô.Mãi đến khi trận sấm sét kết thúc, Mộ Ngôn mới từ từ trượt xuống bất tỉnh, nhưng bàn tay hắn vẫn nắm chặt góc áo cô, có thể biết hắn bướng bỉnh đến mức độ nào.Khuynh Diễm vừa tức giận vừa lo lắng, lập tức ôm hắn quay về trang viên.Những học sinh còn lại đều sợ ngây người, mất một lúc lâu mới có thể khôi phục tinh thần.Nhưng khi chúng đi ra thị trấn, lại phát hiện bên ngoài cũng xuất hiện vô số ma thú.May mà có Selina và Radley giải quyết, nên chỉ thiệt hại tài sản chứ không ai mất mạng.Chỉ có duy nhất một nguyên nhân, ở thế giới thực có kẻ đã tấn công hắn, bòn rút đi sức mạnh của hắn.Thảo nào thế giới này Mộ Ngôn lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy, thì ra là ở bên ngoài hắn bị ức hiếp!Hơi thở Khuynh Diễm càng lúc càng trở nên âm trầm: "Ta chưa hỏi đến mi, mi cần gì giải thích? Có tật giật mình?"
Tuy Mộ Ngôn không thể mở mắt, nhưng trong một vài thời điểm, ý thức hắn vẫn thanh tỉnh.Hắn cảm nhận được Khuynh Diễm luôn ở bên cạnh mình, có lúc là nắm tay hắn, có lúc là lau mồ hôi trên trán hắn, có lúc lại gọi hắn nhanh tỉnh dậy.Mộ Ngôn nghĩ dù có đau đớn đến đâu, hắn cũng không được phép chết.Cô giáo đang chờ hắn, hắn là học trò nhỏ ngoan ngoãn, nhất định phải làm cô vui vẻ.Mỗi ngày Mộ Ngôn đều kiên trì chịu đựng, khi ma pháp phá vỡ lục phủ ngũ tạng và tái sinh ra bộ phận mới, cơn đau kia khiến hắn chạm đến tận cùng thống khổ.Nhưng Mộ Ngôn vẫn đè nén không rơi dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi vì nếu bây giờ hắn khóc, sẽ khiến cô rất lo lắng.Mộ Ngôn cứ nhẫn nhịn như vậy, thời gian ý thức thanh tỉnh càng ngày càng ngắn, chỉ còn đau đớn khiến đầu óc hắn trở nên mơ hồ. Nhưng đáy lòng hắn luôn nhớ rõ một ý niệm, hắn không thể chết, tuyệt đối không thể chết!Hắn sẽ không bao giờ bỏ lại một mình cô.Cuối cùng sau bảy ngày, Mộ Ngôn cũng vượt qua sự giày vò của ma pháp và tỉnh dậy.Đôi môi hắn tái nhợt, gò má gầy yếu xanh xao, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mỉm cười, chầm chậm trấn an Khuynh Diễm: "Cô giáo... em khỏe rồi... Cô... đừng lo... nữa nha...""Cậu còn đau không?" Cô đỡ hắn ngồi dậy, bàn tay chạm vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn.Mộ Ngôn chậm chạp lắc đầu: "Em hết... đau rồi... Cô giáo... có bị thương... không?"Hắn vẫn còn đau lắm, nhưng hắn không thể nói.Nếu để cô biết hắn đau, cô sẽ mắng hắn vì hôm đó không nghe lời cố chấp ôm cô.Khuynh Diễm cụp mắt nhìn hắn, nhạt giọng hỏi: "Bây giờ cậu còn học được nói dối?"Mộ Ngôn vốn đang chịu đau rất giỏi, mấy ngày liên tiếp đều không hề khóc, nhưng vừa mới bị khiển trách một câu, hốc mắt liền đỏ lên.Giọt nước trong suốt nói rơi liền rơi xuống: "Em... xin lỗi... Sau này... em sẽ... không nói dối... nữa... Cô… đừng giận… em mà...""Tôi giận cậu được sao?" Khuynh Diễm phiền chán hỏi ngược lại.Ngón tay cô khẽ vuốt hàng lông mày trắng bạc đang nhăn lại vì đau đớn của hắn, lại hỏi: "Nói xem, cậu đau ở đâu?""Chỗ nào... cũng đau..." Thiếu niên ủy khuất nhẹ than: "Cô giáo ôm... mà vẫn... không hết đau."Bình thường ôm ôm một chút là sẽ không đau nữa, nhưng lần này nó cứ đau mãi đau mãi.Đau đến muốn khóc thật nhiều mà lại không dám khóc ra.Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ, rồi chợt tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Tôi dạy cậu làm một việc này, sẽ lập tức quên đau ngay, cậu muốn học không?"Mộ Ngôn chầm chậm nghiêng đầu, không phát giác ra điều gì bất thường, ngây thơ chấp thuận: "Em muốn… nha... Cô giáo... dạy em đi..."Một việc mà vừa làm liền có thể lập tức quên đau, là việc gì vậy nha?
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.